Đương nhiên, đây chỉ là lời giễu cợt của anh ta.
Rốt cuộc mấy người này đều cảm thấy Tân Trạm và những người khác đã chết rồi, thậm chí thi thể cũng bị làn sương đen kia ăn mòn đến không còn.
Vì vậy, nếu có chuyện gì xảy ra với sư đệ mình, suy nghĩ đầu tiên của anh ta là Nhạc Nhất Tuần.
*ồ, tôi hiểu rồi” Nhạc Nhất Tuần cười lạnh nói: “Các người bây giờ muốn xé bỏ toàn bộ thỏa thuận, vậy nên để Sư đệ Trương cố ý rời đi, kiếm cớ để động thủ đúng không?”
“Còn nói cái gì mà Tân Trạm chứ, cho dù tên nhóc này còn sống, sao có thể là đối thủ của Sư đệ Trương được cơ chứ”
Trương Đình cũng phụ họa nói “Câm miệng đi, tôi nghĩ cậu giết Sư đệ Trương là muốn làm suy yếu phe ta, sau đó động thủ đi”
Tên sư đệ bên cạnh Trác Cư hừ lạnh nói.
“Muốn hãm hại thì đưa ra chứng cứ, nếu không đừng trách tôi trở mặt”
Nhạc Nhất Tuần lạnh lùng nói.
Bầu không khí đột nhiên căng thẳng, cả bốn người đều giương cao binh khí trong tay.
“Ha ha, sư đệ Nhất Tuần, tôi chỉ nói đùa thôi, sao cậu có thể giết đồng môn của mình chứ”
Nhìn thấy chuẩn bị đánh nhau, Trác Cư nhìn sâu vào đôi mắt Nhạc Nhất Tuần, đột nhiên cười to nói.
“Tôi cũng chỉ nói đùa một chút thôi”
Nhạc Nhất Tuần cũng nở một nụ cười đen tối rồi cất vũ khí đi.
“Nếu đã không thấy Sư đệ Trương rồi, chúng ta thử đi tìm xem, nói không chừng lại có phát hiện.”
Trác Cư cười nói: “Sư đệ Lưu.
Cậu ở lại với Nhạc Nhất Tuần, tôi và Trương Đình sẽ ra ngoài tìm kiếm”
“Đừng quên cầm ngọc bội truyền âm, nếu lại gặp phải nguy hiểm, tôi sẽ trở lại ngay”
Trác Cư lại nói.
“Cũng thế cũng thế”
Nhạc Nhất Tuần cười lạnh một tiếng.
Khi Trác Cư và Trương Đình rời đi.
Ở bên kia, Tân Trạm cũng từ từ mở mắt.
Một vài bình sứ và mấy chục viên linh thạch nằm rải rác ở bên cạnh anh.
Cách anh không xa, có một thi thể đang nằm ngửa, đã chết từ lâu.
Đôi mắt đó trừng to, như thể anh ta đã phát hiệ ra thứ gì đó vô cùng kinh hãi, chính là tên sư đệ Trương kia.
Tối hôm qua Tân Trạm đã đánh lén người này và khống chế anh ta bằng thần chú chết chóc, thần không biết quỷ không hay đưa anh ta ra khỏi sơn cốc.
“Đệ tử thượng giới này có bảo vật nhiều hơn cả ẩn giới.
Số lượng linh thạch cũng không thể so sánh được.
Đáng tiếc rằng mình vẫn không thể lấy được đồ vật trong thức hải, bằng không thì sao lại phải phiền toái như vậy”
Tân Trạm lắc lắc đầu.
Trước đó đi hỏi Đạo Tông, anh đã sử dụng gần hết đồ vật có trong không gian lưu trữ, và những thứ như là U Lam Minh Hỏa hoặc Nam Kha tổ kiếm đều tồn tại bên trong thức hải.
Kết quả là bây giờ có quá ít thủ đoạn mà anh có thể sử dụng, ngay cả đan dược chữa trị thân thức cũng không có.
Để đối phó với năm người, anh chỉ có thể giết từng người một mà thôi..