‘Vẻ mặt Tân Trạm bình tĩnh, ngón tay khẽ nhúc nhích, định ra tay bất cứ lúc nào.
“Trương Đình, cần gì phải thế” Một thanh niên khác thấy vậy, thế mà lại chau mày, nói: “Này, nhãi ranh, bọn tôi cũng chẳng thèm bóc lột không công cậu làm gì.”
“Đây là hai khối linh thạch, coi như đây là thù lao đoạn đường này của cậu.
Hơn nữa thì, cậu cũng không muốn bọn chúng chết mà phải không, có cậu đi cùng thì bọn chúng cũng an toàn hơn nhiều mà” Anh ta bước tới, gạt thanh kiếm Trương Đình cầm ra.
“Nói thật với cậu, nơi mà bọn tôi muốn đi mọc không ít hoa tiên.
Mặc dù phẩm cấp không cao nhưng cũng có khả năng mọc lên loại hoa tiên từ tam phẩm trở lên.
Cho nên nếu cậu đi thì cũng tốt cho cậu mà” Anh ta cười híp mắt, nhìn Tân Trạm mà giảng giải.
Mặc dù người này trông hiền lành là thế, nhưng lại khiến Tân Trạm có cảm giác càng âm hiểm hơn cả.
Cứ như lão hổ khoác da người vậy.
“Tôi thay cậu ấy đồng ý.
Hai vị Tiên ông đã cầm linh thạch đưa cho, làm sao cậu ta lại cự nự thêm nữa” Khuôn mặt Tân Tráng đầy vẻ cầu khẩn nhìn sang Tân Trạm.
Tân Trạm thở dài thườn thượt, rồi cũng quyết định không động tay chân.
Anh tới là để cứu bọn người Tân Tráng, chứ không phải để hại họ.
Hơn nữa, muốn giết hai người kia bất kỳ lúc nào anh cũng có thể ra tay, không nhất thiết phải đẩy mọi người vào nguy hiểm.
Nhất là tên cầm trường kiếm kia, đã tự ghi tên mình vào danh sách xử lý của Tân Trạm.
Sau này, có cơ hội thì Tân Trạm sẽ không bỏ qua cho kẻ này đâu.
“Tốt lắm.
Trời cũng tối rồi, trước hết chúng ta đi tìm nơi nghỉ chân đã, sáng mai hãng lên đường” Người thanh niên ra vẻ hiền hòa tên là Nhạc Nhất Tuần.
Anh ta quét mắt nhìn mọi người, sau đấy lên tiếng.
Tân Trạm nhận lấy chiếc cung, tuỳ tiện thử một chút, gật đầu cùng Diệp Tĩnh Thuận đi nhanh vào trong dãy núi.
.
||||| Truyện đề cử: Giấc Mộng Hoang Đường |||||
“Anh Tân, bên này là khu vực săn thú của thôn chúng ta, bên kia là thôn láng giềng, đã từng có chó sói của chúng ta bị thương, trốn vào phạm vi của thôn bên cạnh, chúng ta phải trơ mắt nhìn nó bị đối phương bắt đi mà không làm được gì”
“Nhưng những năm gần đây, bên này cũng không có yêu thú lợi hại đi vào nữa, yêu thú trong phạm vi cũng không đáng giá tiền” Vào đến giữa núi, Diệp Tĩnh Thuận không ngừng giới thiệu, Tân Trạm cũng phối hợp gật đầu lắng nghe.
“Kia có phải là vùng không có chủ không?”
“Đúng vậy, nhưng ở đây đều là chỗ sâu, dễ gặp nguy hiểm” Diệp Tĩnh Thuận nói.
“Không sao đâu, dẫn anh qua đó, yên tâm đi” Nhìn Diệp.
Tĩnh Thuận có chút hồi hộp lo lắng, Tân Trạm cười nói.
Hai người đi hơn một tiếng, cuối cùng cũng ra khỏi khu vực của thôn.
Tân Trạm rất nhanh đã phát hiện một con chó sói yêu đang ăn thịt, mà đối tượng bị nó cắn nuốt ở dưới người, bất ngờ chính là một con người đã chết.
“Là đội săn thú của thôn bên cạnh” Sắc mặt Diệp Tĩnh Thuận có chút tái nhợt, nhưng đã trải qua nhiều chuyện nên cũng không sợ tới mức ngất đi.
Tân Trạm lắc đầu, số mệnh không may mắn, nếu như không bỏ mạng thành thức ăn của yêu thú thì cũng sẽ nghèo khổ vất vả mà chết.
Điều bí ẩn mà con người hướng tới gọi là thiên đường này, mạng người như cỏ rác, so với những nơi anh từng ở tàn khốc hơn rất nhiều.
“Ngao!” Thấy hai người Tân Trạm xuất hiện, con chó sói yêu quái nổi giận gầm lên, ánh mắt nó lạnh như băng nhìn chăm chằm Tân Trạm, nhe hàm răng lạnh lẽo phía trên còn có máu và thịt mà nó vừa ăn.
Hơi thở tản ra bất ngờ đạt tới cấp độ thứ nhất.
Trong chớp mắt con chó sói yêu đột nhiên nhào về phía Tân Trạm.
Thân thể nhanh nhẹn hoá thành tàn ảnh, thật sự khó mà bắt được.
“Thật là nhanh!” Trong lòng Tân Trạm khẽ kinh ngạc.
Ở dãy núi yêu thú, anh cũng đã đối phó qua không ít chó sói yêu, tu hành cũng không chênh lệch đáng kể, nhưng thực lực chiến đấu bùng nổ rõ ràng cao hơn một bậc.
Thực lực như vậy nếu như chạy ra bên ngoài dãy núi có thể thoải mái giết chết một xóm cả nghìn người không chừng.
Khó trách thôn không để cho người có thực lực bình thường vào khu vực này, lúc này mới vừa tiến vào đã gặp phải yêu thú lợi hại rồi..