Chiến Thần Vĩ Đại Nhất - Tần Trạm

Chương 1117: Chương 1117






“A?”
Đột nhiên ông lão khẽ kêu một tiếng, ngay vào lúc gần hoàn tất, có một cái bóng đen bên trong đột ngột phình to, rồi vỡ tan như bọt nước.

Mà một hình ảnh bên ngoài vô cùng chân thực, khiến ông lão hướng mắt nhìn về phía nhà lao.

“Vậy mà có một cường giả không trốn đi vẫn còn ở lại nhà lao, nếu cậu đã không chạy trốn thì tôi sẽ tha cho một mạng”
Ông lão thu lại ý nghĩ, tự cắt đầu ngón tay, nhuốm máu lên những bóng đen này, sau đó khởi động mấy ngàn linh thạch bay lên.

“Ở đây là Vấn Tông, không phải là nơi các người muốn đến là đến, nói đi liền đi, tất cả đầu quay về chịu chết đi”
Ngay lập tức vô số luồng không khí lưu thông qua lại giữa ngọn núi, sau đó phát ra tiếng nổ thật to.

Tựa như núi lửa phun trào, dung nham băn ra bốn phương tám hướng, giống như đã có mục tiêu để lao đi.


Mà khi những tia sáng này bản ra thì cũng là lúc ba vị Thái Thượng trưởng lão biến không còn dấu vết.

Trong ngàn vạn tia sáng bắn ra ngoài, có một tia bay đến hướng đám người Tân Trạm, cách đó cả trăm cây số.

Ngay trong lúc Tân Trạm đang phá trận, bỗng nhiên cảm giác được một điểm lạ thường, anh vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một vệt ánh sáng mang sức mạnh kinh hồn đang ầm ầm lao về phía mình.

Trong đầu vang lên một tiếng ong ong, Tân Trạm chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại.

“Tân Trạm, cậu sao rồi”
Diệp Thành sững sờ, anh nhìn cơ thể Tân Trạm bỗng nhiên mờ ảo.

Sau đó, giống như là sương mù đột ngột biến mất một cách kì lạ.

Nhưng bọn họ còn chưa kịp kinh ngạc, ánh sáng kia lại lần nữa ập tới, Diệp Thành và Râu Quai Nón cũng biến mất y như vậy.

Hàng ngàn tia sáng do đá thần phát ra, bắn đi ngàn dặm, tất cả những bóng đen do ông lão tóc trắng bắt lên đều bị bao phủ bởi những tia sáng này.

Ngay lúc này, ở một nơi nào đó trong Vấn Tông.

Một cái xác khô rơi xuống mặt đất, Từ ma đầu liếm láp khóe miệng, tham lam hút lấy từng giọt máu của cái xác, ma khí bao trùm cơ thể của ông ta, tu vi lại tăng thêm một bậc.

Ngay lúc ông đang muốn xông ra bên ngoài dấy núi, thì thân thể bị tia sáng đánh trúng, lập tức hóa thành sương trắng trong nháy mắt.


Cách đó vài trăm dặm, Trường Xuân Hàng nhanh như chớp đã phá tan vòng vây, gần chạy đến cổng ra của Vấn Tông.

Tiện tay đánh bay mấy người đệ tử bảo vệ, qua cánh cổng, Trường Xuân Hàng nhìn thấy được thế giới bên ngoài, đang vui mừng thì đột nhiên cơ thể cứng ngắc, sau đó hóa thành bọt nước.

Cảnh tượng này liên tiếp xảy ra cho tất cả những tù binh vừa trốn thoát.

Bất kể bọn họ đang ở đâu, chỉ cần không ra khỏi phạm vị của Vấn Tông, thì trong đều sẽ lập tức biến thành sương mù.

Lúc bọn họ xuất hiện trở lại thì đã bàng hoàng nhận ra là mình đã trở về hang động phía sau ngọn núi của Vấn Tông.

Liều mạng chạy đi xa đến như vậy mà chớp mắt một cái đã trở về chổ cũ.

Dường như việc này đã khiến cho bọn họ muốn phát điên lên hết rồi.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Rõ ràng là tôi đã chạy xa khỏi cái nơi chết dẫm này đến mấy chục dặm”
“Chẳng lẽ tất cả những chuyện vừa rồi chỉ là một giấc mơ?

Vậy những vết thương trên người ta là thế nào? Ai đã đem chúng tôi trở về?”
“Nếu chúng tôi đã trở lại, vậy những trưởng lão của Vấn Tông đâu?”
Tân Trạm cũng xuất hiện trong đám người này, anh nhíu mày, nhìn quanh bốn hướng.

Anh kinh ngạc phát hiện, trận pháp phía sau núi cũng đã khôi phục lại như ban đầu.

“Không khí chung quanh tuy vẫn như cũ nhưng lại có chút gì đó không đúng”
Tân Trạm cau mày, cảm nhận được từng sợi không khí lạ thường trên bầu trời đang từ từ biến mất.

Trước đâu anh đã nghiên cứu qua Càn Khôn Di Chuyển Quyết, cho nên a cảm thấy quen thuộc với loại không khí này hơn bất cứ thứ gì.

“Đây là mùi vị nguồn gốc của thời gian”.