Chiến Thần Về Nhà Thông Báo Kết Hôn

Chương 6: Diễn Đàn Ăn Dưa






(*) "dưa" ám chỉ những tin đồn, còn "quần chúng ăn dưa" dùng để chỉ những người thích nghe ngóng thông tin không rõ nguồn gốc về một sự việc nào đó được lan truyền.

Nếu tin đồn có độ tin cậy thấp hoặc không trở thành hiện thực, nó được gọi là "dưa xanh", "dưa bở".

Ngược lại, tin đồn có độ tin cậy cao hoặc trở thành sự thật gọi là "dưa ngọt".
Tác giả: Lâm Tri Lạc | Edit: Kidoisme
Lúc Đinh Thế đuổi tới ký túc xá, Nhậm Tinh Lưu đang ngồi ăn gà nướng đóng gói mang về trưa nay, bên dưới chân còn có hai vali hành lý.

Đinh Thế khiếp sợ hỏi: "Tinh Bảo mày định ở đây thật à?"
Nhậm đại thiếu gia ghét hoàn cảnh ký túc xá trường quá kém, sau khi học quân sự năm nhất xong hấp tấp thuê căn chung cư xa xỉ bên ngoài, ngày nào cũng phóng siêu xe tới trường tạo thành cảnh quan đặc biệt thường thấy.

Dù sao cậu trốn học nhiều, vấn đề không lớn.

Ai dè lên năm tư nhiều người ra ngoài tìm trọ nhân tiện thực tập luôn, Nhậm Tinh Lưu lại về ở ký túc xá.

Đinh Thế biết cậu bị người nhà hạn chế tài chính, nhưng tiền thuê chung cư đã nộp cả năm, ở cũng đâu ảnh hưởng nhiều?
Nhậm Tinh Lưu: "Nhà tao tịch thu chìa khóa xe, ở ngoài tao không có phương tiện tới trường."
"Thế thôi?" Đinh Thế bĩu môi: "Đơn giản, mày lái xe tao đi."
Cậu ta vừa dứt lời Nhậm Tinh Lưu đã tặng cho một cái liếc mắt thật sâu: "Mày định hại tao à?"
Đinh Thế:?
"Mày cảm thấy tao lái xe được không?" Nhậm Tinh Lưu chỉ cánh tay bó bột, lại nói: "Hơn nữa ở bên ngoài đi học không tiện, sắp tốt nghiệp rồi mà luận văn tao còn chưa làm xong, tao phải cố gắng học."
Trở về từ thời loạn thế, Nhậm Tinh Lưu cảm nhận sâu sắc chuyện thể học hành dưới bầu trời hòa bình quả là niềm hạnh phúc lớn lao.

"Tiện đi học? Cố gắng?" Đầu Đinh Thế hiện ra rất nhiều dấu chấm hỏi.

Nếu nói trước khi đến ký túc xá Đinh Thế cảm thấy Nhậm Tinh Lưu bị gia đình kích thích thì hiện tại cậu ta khẳng định bạn mình điên cụ nó rồi!
Hồi cấp ba Nhậm Tinh Lưu bị mẹ ép học kinh hồn, vừa lên đại học đã thề phải bung xõa cho đã cuộc đời.


Nếu không phải do đầu óc Nhậm Tinh Lưu thông minh, trước khi thi chăm chú học hành vài buổi thì chắc chắn cậu sẽ phải học lại nhiều.

Đinh Thế đau đớn hỏi: "Tinh Bảo, Thái Hậu làm gì mày thế?"
Chả hiểu sao có thể uốn nắn được thằng con hư hỏng thành sinh viên tốt thời đại mới.

Nhậm Tinh Lưu: "..."
Cậu lười giải thích với Đinh Thế, trực tiếp làm lơ cậu ta, ngồi trên giường chỉ huy: "Đừng luyên thuyên nữa, mau trải giường giúp tao."
Đinh Thế khó tin: "...Mày kêu tao tới gấp chỉ để trải giường cho mày?"
Nhậm Tinh Lưu liếc cậu ta một cái: "Không phải."
Đinh Thế thở phào nhẹ nhõm: "Thế còn được..."
Nhậm Tinh Lưu chỉ giá sách với tủ quần áo nói: "Nhân tiện mày giúp tao cọ luôn nhà vệ sinh nữa nhé!"
Đinh Thế: Lịt mẹ mày.jpg
Cậu ta mơ hồ gào lên: "Nhậm thiếu, tình bạn giữa tao và mày không phải được lập nên từ những cuộc vui ăn chơi đàng điếm hay sao?"
"Ừ mày nói đúng." Nhậm Tinh Lưu nghiêm túc suy nghĩ lại: "Chắc tao phải kết thêm nhiều bạn mới."
"Đừng đừng đừng..." Đinh Thế cắn môi, cuối cùng đành khuất phục: "Tao làm, tao làm được chưa?!"
Đứng trước mặt thế lực tà ác, Đinh Thế chỉ có thể nuốt nước mắt vào trong!
Nhậm Tinh Lưu gật đầu lộ ra ánh mắt tán thưởng: "Yên tâm, giờ mày khổ nhưng sau này mày sẽ có kinh nghiệm quý giá trên con đường đời."
Đinh Thế khó cạn nước mắt: "...Mày đừng trù tao."
Tao có đi làm lao công đâu mà phải học trải giường với cọ bồn cầu hả thằng bạn tồi?
Kỳ thực Nhậm Tinh Lưu không cố ý làm khó Đinh Thế mà là vì tay cậu đang bó bột không hoạt động được, bằng không với kinh nghiệm sống trong thời loạn thế lấy lá cây chùi đít, cậu tự làm còn tốt hơn.

Hai vị thiếu gia ăn chơi nổi tiếng Lăng Thành trốn trong ký túc xá quét dọn cả buổi, chủ yếu là Đinh Thế quét Nhậm Tinh Lưu chỉ đạo, thỉnh thoảng cầm giẻ lau lên phụ giúp.

Đinh Thế vừa làm vừa hoài nghi cuộc đời, mình đường đường là người thuộc danh gia vọng tộc, hà cớ chi phải đi cọ bồn cầu cho kẻ khác?
Càng khó hiểu hơn, Nhậm đại thiếu gia chả khác cậu ta là mấy sao lau bàn có vẻ thành thục vậy trời?
Nhưng dù gì cũng là cậu ta lau nhà, hỏi nhiều không giải quyết được vấn đề.

So ra thì có chuyện làm Đinh Thế tò mò hơn.

Cậu ta nhấc góc giường lên rồi lia chổi vào, đột nhiên ngó đầu qua hỏi: "A Tinh, mày với anh họ Bạch Diệu đang tìm hiểu à?"
Nhậm Tinh Lưu ngước mắt lên nhìn: "Tin tức của mày nhanh thế."
"Lịt pẹ thật hả?" Đinh Thế trợn mắt: "Da mặt họ Bạch dày như bức tường thành, người như thế mà dám giới thiệu cho mày?"
"Anh họ Bạch Diệu tao nghe qua vài lần rồi, gã ghét như chó, hôm nào nói chuyện đều mang người ta ra chửi.

Tao thấy hoàn cảnh anh ta trong cái nhà đấy chả tốt đẹp gì, may sao lớn lên không thành tội phạm.

Mày chơi vài hôm cũng được, lúc đá đi không ảnh hưởng nhiều..." Đinh Thế nói hăng say, tự nhận đã chạm tới khát vọng trong lòng người anh em chí cốt, cuối cùng còn trườn người lên giường để khiến hai trái tim xích lại gần nhau hơn: "Tao nói đúng không?"
Nhậm Tinh Lưu nhàn nhạt nhìn cậu ta, bâng quơ thông báo: "Tao thành đôi với Bạch Quyện Thu, giờ ảnh là bạn trai tao."
Sợ Đinh Thế hiểu lầm cậu còn tri kỷ bổ sung thêm: "Bạn trai nghiêm túc sẽ kết hôn."
Đinh Thế: "..."
Mẹ, kiếp.

May sao cậu ta không ngồi ở mép giường bằng không sẽ ngã sấp mặt xuống đất.

Đinh Thế há hốc mồm một lúc rồi chân thành hỏi han: "Bạn yêu, bạn nói thật cho mình biết lúc bạn bị tai nạn có cộc đầu vào đâu không?"
Hỏi xong cậu ta còn lo lắng hơn: "Nghe mình khuyên nè, bị bệnh thì tới chỗ bác sĩ..."
"Mày nhìn thấy tay tao đang nắm chặt vào nhau không?" Nhậm Tinh Lưu giơ tay phải lên: "Đầu tao không sao, nhưng đầu mày ngay bây giờ sẽ bị ăn đấm."
Chuyện cậu hợp tác với Bạch Quyện Thu tuy là nhờ Đinh Thế gợi ý nhưng Nhậm Chu không ngốc, nhà họ Bạch càng không phải kẻ ăn chay, muốn đợi sóng gió qua đi thì chỉ có thể kín miệng, dù là Đinh Thế cũng không thể biết.

Giờ nhìn cái mặt ngu ngu của cậu ta, Nhậm Tinh Lưu biết quyết định của mình rất chính xác.

"!" Đinh Thế nhanh chóng làm thủ thế khóa miệng, nhặt giẻ lau lên tiếp tục công việc dọn dẹp.


Nhưng cậu ta chỉ im mồm được một phút đã vỗ đùi bôm bốp: "Móa, thế mấy quả dưa trên diễn đàn là thật à?."
Nhậm Tinh Lưu khó hiểu: "Dưa gì?"
"Tao biết ngay là mày không chú ý!" Đinh Thế lấy điện thoại ra: "Hôm nay diễn đàn trường có đứa nặc danh bảo mày yêu đương với Bạch Quyện Thu...mặc dù bên dưới đều chửi tin vịt."
Đinh Thế vừa giải thích vừa chột dạ liếc Nhậm Tinh Lưu.

Cậu nhíu mày, lấy điện thoại từ trong tay bạn đểu: "Từ lúc nào trường mình thích hóng hớt thế?"
Đại học Lăng Thành có một diễn đàn nhỏ dành cho sinh viên giết thời gian, ban đầu phục vụ cho việc học tập nhưng thời gian càng lâu càng có nhiều người dùng cuối cùng phát triển thành nơi hóng hớt.

Thỉnh thoảng có rất nhiều tài khoản nặc danh tự xưng là người đưa dưa, quần chúng bên dưới ăn rất nhiệt tình, thậm chí có cả sinh viên trường ngoài.

Mà Nhậm Tinh Lưu thân là thiếu gia nổi tiếng thường xuyên trở thành đề tài thảo luận, bài nào cũng kèm theo chữ hot to đùng.

Ưu điểm lớn nhất của cậu là chơi trội, tuy nhiều lúc nóng tính chửi nhau nhưng không phải là kẻ thích dùng quyền thể để hạn chế quyền tự do ngôn luận của người khác.

Nhiều lắm chỉ chửi đám nhiều chuyện mà thôi.

Không ngờ xuyên đi xuyên về mười mấy năm lại một lần nữa được đọc dưa của chính mình.

Nhậm Tinh Lưu cúi đầu nhìn điện thoại, quả nhiên chiều nay quần chúng ăn dưa đang điên cuồng thảo luận chuyện cậu yêu đương với Bạch Quyện Thu.

Diễn đàn giết thời gian đại học Lăng Thành:
[@Gió lớn nổi lên: Báo cáo!!! Hôm nay tôi nghe nói Nhậm Tinh Lưu được bạn trai đưa về trường, người này là anh họ của một bạn học Viện quản lý, người nhà giới thiệu cho Nhậm thiếu gia làm quen, ai ngờ thành đôi rồi!]
Có vẻ người này rất kích động, nhưng hầu hết các bạn học bên dưới đều không tin bắt đầu châm biếm chủ topic cuồng quá hóa rồ.

[Công tử phong lưu đi xem mắt, đây là chuyện cười lớn nhất năm nay.]
[Êu về người anh họ của sinh viên viện quản lý, tôi biết nè.

Tôi từng học chung trường cấp ba với em họ anh ta, mẹ kiếp em út gì mà suốt ngày chửi anh mình là trẻ mồ côi đến nhà gã ăn xin các thứ...!Tôi không có ý kỳ thị trẻ mồ côi, nhưng tính tình Nhậm Tinh Lưu ai chả biết, đưa dưa như thế tội người ta lắm.]
[Tôi chỉ chú ý sinh viên viện quản lý là ai mà lại mắng anh họ mình kinh thế?]
[@Đinh Xuân Thu: Ha ha ha, đừng bịa dưa về A Tinh nữa nó lười nhìn mấy người, nếu nó với anh Bạch kia thành đôi, tôi livestream ăn cứt, vậy nhá!]
Tuy là nặc danh nhưng phong cách của ID Đinh Xuân Thu rất đặc trưng, vừa mở miệng mọi người đã nhận ra cậu ta chính là anh em tốt của Nhậm Tinh Lưu - Đinh Thế.

Mà bình luận bên trên cũng ngầm chứng minh đây là một quả dưa bở.

Nhậm Tinh Lưu: "..."
Khó trách trông cái mặt Đinh Thế nó lại chột dạ đến thế.

Cậu cạn lời nói: "Sao mày bị vả rồi mà vẫn chưa nhớ đời vậy?"
Một ngày livestream ăn cứt hai lần, vào thời loạn thế chắc chả cần lo chuyện cơm gạo.

"Trước khi nói đạo lý với tao thì phiền mày nhìn xuống dưới." Đinh Thế oan uổng chỉ: "Mày thấy không, mấy nghìn người hùa theo tao chứ ít gì."
"Không, mày là nhất." Nhậm Tinh Lưu nhếch miệng: "Người ta không đòi ăn cứt giống mày."
Đinh Thế khóc cạn nước mắt: "...Tất cả vì mày mà Tinh Bảo."
Nhậm Tinh Lưu mặc kệ, cậu đang nghĩ tới chuyện của mình và Bạch Quyện Thu sợ không dễ dàng vượt qua.

Dù quả dưa trên diễn đàn không làm dấy lên làn sóng lớn nhưng lần nữa nhắc nhở trước khi xuyên không thanh danh Nhậm Tinh Lưu chẳng khác nào bãi cứt.

Đến mức cậu yêu đương Bạch Quyện Thu cũng chả có ai tin.

Bạch Diệu nhìn thấy tin này, gã sẽ nghĩ gì?
Lòng tin Nhậm Chu dành cho cậu ít không nói, hiện tại bà đang bị công việc hun váng đầu, chờ Nhậm Chu bình tĩnh lại liệu bà có bắt đầu hoài nghi?
Muốn giải quyết hậu họa chỉ còn cách biến yêu giả thành yêu thật.

Nhậm Tinh Lưu cân nhắc một lát, nhanh chóng đưa ra kế hoạch đối phó.


"Nhà đầu tư Phong Hàn đã đồng ý, hai tuần nữa họ sẽ đưa đoàn nghiên cứu tới Lăng Thành chuẩn bị sẵn sàng cho công trình tiếp theo." Ngụy Độc Chu phát biểu xong công việc, vỗ tay với mọi người: "Ok, hôm nay kết thúc ở đây nếu không còn vấn đề nào khác thì chúng ta tan họp."
Theo lệnh hắn, người trong cuộc họp sôi nổi đứng dậy nhanh chân đi ra ngoài.

Bạch Quyện Thu cũng đứng lên, đang muốn sắp xếp tài liệu thì bị Ngụy Độc Chu ngăn cản: "Anh từ từ đã."
Bạch Quyện Thu dừng bước tặng cho hắn một ánh mắt dò hỏi.

Ngụy Độc Chu liếc ngang liếc dọc xem còn ai không, thấy phòng họp trống hoắc mới cau mày mở miệng: "Anh, anh mới đi xem mắt với công tử nhà họ Nhậm thật hả?"
Bên ngoài Ngụy Độc Chu là ông chủ của công ty khoa học kỹ thuật Thịnh Cảnh đồng thời là bạn học cấp ba của Bạch Quyện Thu.

Chuyện nhà họ Bạch Ngụy Độc Chu biết không ít, chỉ là hắn cảm thấy hơi khó tin, đúng lúc đang đi công tác nên chưa rảnh hỏi vì vậy hôm nay vừa đáp máy bay mở họp xong chân chó tới hóng hớt.

Bạch Quyện Thu gật đầu: "Ừ."
"Buồn cười!" Ngụy Độc Chu tức giận đập bàn: "Bạch Quảng Hải khinh người quá đáng, lão coi anh là món hàng chắc?"
Trước sự căm phẫn của Ngụy Độc Chu, Bạch Quyện Thu vẫn ung dung bình tĩnh thậm chí còn lộ ra ý cười khó hiểu: "Không sao."
"Không sao?!" Ngụy Độc Chu nghiến răng rít gào: "Em biết chắc chắn anh không để lão đạt được mục đích nhưng anh không thấy tởm à, xem mắt đàn ông, bán mông cầu lợi ích, mệt lão nghĩ ra!"
Hắn càng nói càng khó chịu: "Em hỏi rồi, Nhậm Tinh Lưu vốn không phải thứ gì tốt, kiêu căng ngạo mạn mắt để trên đỉnh đầu! Dù anh dùng cậu ta để ứng phó nhưng mà...chậc.

Hôm trước anh đi gặp Nhậm Tinh Lưu, cậu ta có làm khó anh không?"
"Không." Bạch Quyện Thu liếc nhìn bạn tốt: "Bọn tôi ở chung khá được, hơn nữa..."
Hơn nữa còn hứa với nhau không để lộ chân tướng.

Dù là bạn tốt cũng không được.

Đến nỗi mà trước khi chia tay Nhậm Tinh Lưu còn bảo anh cách nói sao cho thật đồng nhất: "Hai bọn tôi yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, quyết định tìm hiểu, em ấy là bạn trai tôi."
Ngụy Độc Chu:???
Hắn hoảng sợ, ngây người ra một lúc rồi thử dò hỏi: "Từ đã anh, nãy giờ em đang bảo Nhậm Tinh Lưu...anh bảo ai á?"
Bạch Quyện Thu: "...Nhậm Tinh Lưu."
Ngụy Độc Chu trầm mặc lâu hơn trước, cúi đầu không biết nghĩ gì.

Mấy phút sau hắn như quyết tâm ngẩng đầu lên, hào hùng nói: "Anh, em biết Bạch Quảng Hải tạo áp lực lớn nhưng Thịnh Cảnh của chúng ta đã đi vào quỹ đạo, chỉ cần nhận được hạng mục phía Phong Hành là có thể vững chân trên đất Lăng Thành...Đến lúc đó anh không cần hy sinh nữa."
Bạch Quyện Thu cảm thấy lời cậu ta hơi quái quái, nhíu mày hỏi: "Ý cậu là gì?"
"Em biết nếu có sự hỗ trợ từ phía nhà họ Nhậm mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn..." Lời nói Ngụy Độc Chu tràn ngập đau khổ: "Anh chờ nhiều năm như vậy còn được, hà cớ gì phải luồn cúi làm đồ chơi cho kẻ có tiền?!"
Bạch Quyện Thu hết hồn, thái dương giật như tép nhảy: "Có phải hôm qua cậu lại xem phim cung đấu không?"
"Rõ ràng không chỉ có thế!" Ngụy Độc Chu ngào lên đau đớn, hắn hít thật sâu rồi ngẩng mặt, trong ánh mắt đều là quyết tâm: "Anh, em nghĩ kỹ rồi.

Sau này anh còn một tương lai tươi đẹp, thôi thì cứ để em hy sinh mọi thứ vì anh."
Sau đó Ngụy Độc Chu nắm chặt hai tay dâng lên kế hoạch vừa nghĩ ra một phút trước: "Dù em không thích đàn ông nhưng khi abcxyz em sẽ uống thuốc..."
Lời còn chưa dứt, Ngụy Độc Chu đột nhiên cảm giác có ý lạnh thấu xương đập thẳng vào người.

Quay đầu lại chỉ thấy Bạch Quyện Thu đang dùng ánh mắt lạnh lùng chết chóc nhìn mình chằm chằm.

Ngụy Độc Chu nổi hết da gà da vịt, chột dạ thử hỏi: "Sao vậy anh?"
Bạch Quyện Thu nhếch mép cười lạnh: "Tối về đi ngủ, mơ gì cũng có."
Ngụy Độc Chu:???.