Chiến Thần Tu La

Chương 731: 731: Lấy Giang Nghĩa Làm Gương





Hai ngày chớp mắt liền trôi qua rất nhanh, dự án đấu thầu khu đất phía bắc có sự tham gia của cục công trình thành phố chính thức được tổ chức.
Hôm nay, Đinh Phong Thành ăn mặc gọn gàng, mặc bộ đồ vest, trông rất có tinh thần.
Anh ta sải bước đi đến cửa chính, bỗng nhiên có một giọng nói kêu anh ta lại.
“Phong Thành?”.

ngôn tình hài
Đinh Phong Thành xoay người lại, phát hiện người gọi mình không phải là ai khác, mà là chị cả của anh ta - Đinh Hoàng Liễu.
Vừa nhìn thấy người phụ nữ này, Đinh Phong Thành liền tức giận không có chỗ phát ti3t.


Sở dĩ nhà họ Đinh gặp phải chuyện này, Đinh Trung bị loại bỏ, tất cả đều là bởi vì kế hoạch của Đinh Hoàng Liễu, người phụ nữ độc ác như rắn nên chết mới đúng.
Đinh Hoàng Liễu tháo kính râm xuống, nhìn Đinh Phong Thành từ trên xuống dưới.
“Ôi chao, hôm nay ăn mặc giống con người rồi đó, sao vậy, cậu cũng đến đây đấu thầu?”
“Đúng.”
“Đi về đi, đích thân tôi sẽ thay mặt nhà họ Đinh đến đấu thầu, không cần cái tên đầu heo nhà cậu nhúng tay vào.”
Đinh Phong Thành vô cùng tức giận: “Chị nói tôi cái gì chứ?”
“Nói cậu đầu heo đó.

Sao thế, không phục hả?” Đinh Hoàng Liễu vừa cười vừa nói: “Nếu như không phải đầu heo thì sao có thể bởi vì đánh bài đánh bạc mà thua hết cổ phần, nếu như không phải đầu heo thì sao có thể gián tiếp hại ông cụ, cậu đó, chính là một tên vô dụng.

Cút về đi.”
Bất cứ một người đàn ông nào nghe thấy những câu nói này thì cũng sẽ nổi điên.
Nếu là Đinh Phong Thành của quá khứ, có lẽ anh ta đã bắt đầu đánh đấm, anh ta thật sự rất muốn đánh Đinh Hoàng Liễu.
Nhưng mà bỗng nhiên anh ta nhớ tới Giang Nghĩa.
Nếu như là Giang Nghĩa thì sẽ làm như thế nào?
Giang Nghĩa sẽ không quan tâm những lời nói này, thờ ơ cười một tiếng, xem như mình không nghe thấy gì hết, chuyên chú làm chuyện của mình.
“Đúng vậy, mình không thể bị người phụ nữ này gài bẫy.”
“Mình phải tập trung làm chuyện của mình.”

Anh ta đến đây là để đấu thầu, không phải đến là để đánh nhau, nếu như đánh nhau ở đây sẽ bị bảo vệ mang đi ngay lập tức vậy, thế chuyện đấu thầu sẽ thất bại.
Phân rõ lợi hại, phải nhịn.
Đinh Phong Thành hít sâu một hơi: “Đồ hôi hám, hôm nay ông đây đại diện chế tạo Đinh Hạch đến để đấu thầu, không có liên quan gì đến công ty của các người, các người không quản được tôi đâu.”
“Hôi hám?”
Đinh Hoàng Liễu nghiến răng nhẫn nhịn.
Cô ta cười khẩy: “Chế tạo Đinh Hạch, cái công ty chỉ còn cái xác ấy à? Hahaha, Phong Thành, cậu cho rằng người của cục công trình thành phố đều là kẻ ngốc hả, sẽ giao một dự án quan trọng như thế cho một công ty chỉ còn cái xác.

Hơn nữa, bắt đầu từ lúc nào mà cậu lại dựa vào công ty của Đinh Thu Huyền để mà sống sót thế, chắc là ấm ức lắm nhỉ?”
Đinh Phong Thành nhún vai: “Có ấm ức hay không thì cũng không liên quan tới chị, đồ đàn bà cuối thời kỳ mãn kinh, quan tâm mình thì hơn đi.”
Nói xong, anh ta quay người đi khỏi.
Đinh Hoàng Liễu tức giận dậm chân.
Điểm khác biệt lớn nhất của Đinh Phong Thành và Giang Nghĩa chính là "xuất khẩu thành thơ".


Giang Nghĩa có thể không nói câu nào, Đinh Phong Thành thì không được, cho dù anh ta có nhịn thì cũng không thể để thua mồm mép.
Hai người lần lượt đi vào cổng, được nhân viên dẫn đường, cả hai ngồi trên chỗ ngồi thuộc về riêng mình.
Lần lượt, có mười mấy công ty đấu thầu xuất hiện, những công ty đó đều là những gia tộc lớn có xí nghiệp mạnh mẽ, có thể nhìn ra được bọn họ đều đã chuẩn bị đầy đủ.
Càng như vậy, trong lòng Đinh Phong Thành càng không nắm chắc.
Chẳng mấy chốc, người của cục công trình thành phố đã đến, bọn họ ngồi thành một hàng đối diện với đám người tham gia đấu thầu.
Chương Đồng Văn, phó cục trưởng phân bộ cục công trình thành phố nói: “Chào các ông các bà, chúng tôi rất vinh hạnh về sự có mặt của mọi người trong dự án đấu thầu ngày hôm nay..."
Sau khi mấy lời nói khách sáo kết thúc, trực tiếp đi vào chủ đề chính.
Chương Đồng Văn nói: “Không cần phải nói nhiều lời vô dụng, sau đây, mời mọi người phát biểu ý kiến theo thứ tự, tường thuật lại kế hoạch đấu thầu mà mọi người chuẩn bị một cách rõ ràng, bắt đầu từ số một.”.