Chiến Thần Tu La

Chương 488: 488: Một Cú Hai Trăm Bốn Mươi Nghìn





Cô ta là một người có tính khí cộc cằn, nhưng vậy thì sao chứ? Ở trước mặt loại người không biết xấu hổ như này, cô ta càng quậy cường, thủ đoạn của đối phương càng tàn độc.

Chung quy lại, bạn chẳng qua chỉ là một người phụ nữ yếu ớt mà thôi.

Nhà hàng lừa khách.

Chính là bắt nạt loại phụ nữ yếu đuối giàu có từ bên ngoài tới như bạn!
Tân Uẩn rất không vui, nhưng vẫn giữ một chút lý trí, giữa tiền bạc, thể diện và sự an toàn của bản thân, cô ta vẫn biết phải chọn như nào.

Cô ta mở túi ra, thò tay rút ra một chiếc thẻ ngân hàng.

Cô ta tức giận, cô ta khó chịu, cô ta bất lực.

Nhân viên phục vụ hài lòng gật đầu: “Như vậy thì đúng rồi.


Anh ta lấy máy pos ra, vừa định quẹt thẻ ngân hàng, chỉ thấy một bóng người vạm vỡ chen vào, chen qua hai bảo vệ.

Một bàn tay cầm lấy chiếc thẻ ngân hàng đó trước.

“Bữa cơm này, tôi mời.


Tất cả mọi người sững người, đồng thời nhìn sang người đàn ông nói chuyện.

Tân Uẩn hơi nghiêng mặt qua, khi nhìn thấy người đàn ông, hốc mắt đã ươn ướt, người đến không phải ai khác, chính là Giang Nghĩa mà Tân Uẩn nhớ nhung!

Anh, quay lại rồi!
“Giang Nghĩa!”
Tân Uẩn kích động gọi lớn, nếu không phải đông người, cô ta có thể sẽ không kìm được mà lao tới ôm lấy anh.

Giang Nghĩa quay lại rồi, vậy đại biểu anh không sao, cũng đại biểu Tân Tử Dân không sao.

Giang Nghĩa trả thẻ ngân hàng cho Tân Uẩn.

Vẻ mặt của anh không cảm xúc nhìn sang nhân viên phục vụ, lạnh nhạt hỏi: “Một con tôm 534 nghìn? Tổng cộng phải trả 64.

5 triệu đúng chứ?”
Nhân viên phục vụ gật đầu: “Không sai, có điều coi như hai người gặp may, hôm nay tâm trạng của tôi vui, giảm 50% cho hai người, rồi bỏ đi số lẻ, trả 30 triệu là được rồi.


“Ừm, 30 triệu.

” Giang Nghĩa không vội đưa tiền, mà giơ nắm đấm lên, hỏi: “Anh biết tôi làm nghề gì không?”
Nhân viên phục vụ lắc đầu.

Giang Nghĩa nói: “Tôi là người phụ trách đập tường dỡ nhà, búa lớn 240 nghìn, búa nhỏ 150 nghìn.


“Anh nói cái này với tôi làm gì?”
“Tôi là muốn nói, hôm nay tôi ra ngoài khá vội, trên người không mang tiền, cho nên định dùng búa lớn để thanh toán.


“Búa lớn?”

“Ừm, búa lớn.


Vừa dứt lời, Giang Nghĩa đấm một phát vào bụng của nhân viên phục vụ, ngay lập tức cả người bay ra ngoài! Trực tiếp quỳ xuống đất, đau tới mức mặt mày đều rúm lại.

Giang Nghĩa nói: “Một cú đấm này chính là công việc mà bình thường tôi vung búa lớn, thu của anh 240 nghìn.


Nhân viên phục vụ chỉ vào Giang Nghĩa và mắng mỏ: “Mẹ kiếp mày dám chơi tao? Các anh em, xử nó!”
Hai bảo vệ ở đằng sau xông tới.

Giang Nghĩa đấm một cú vào mặt của một bảo vệ, sau đó hai cái răng cửa rơi xuống đất.

“Lại là 240 nghìn, ghi cho rõ.


Cú đấm thứ ba, đánh bay tên bảo vệ còn lại.

“Vậy là 240 nghìn rồi.


Nhất thời, bảo vệ trong nhà hàng đều lao tới, ỷ đông hiếp yếu, muốn dựa vào số lượng để giành chiến thắng.

Nhưng đường đường là chiến thần Tu La, những kẻ vô tích sự này sao có thể ứng phó?
Ở đại sảnh của nhà hàng thì nghe thấy hết câu ‘240 nghìn’ này đến ‘240 nghìn’ khác, một cú đấm của Giang Nghĩa chính là 240 nghìn, vung tay một trận thì đã đánh được hơn triệu.

Không lâu sau, tất cả bảo vệ đều nằm trên đất, người nào người nấy nhe răng trợn mắt, kêu la oai oái.

Giang Nghĩa lắc đầu, cười khổ nói: “Tôi còn chưa trả được ba triệu, còn lâu mới đủ hóa đơn 30 triệu, đừng nằm nữa, nào, tiếp tục, để tôi trả hết hóa đơn.


Nhân viên phục vụ khóc không ra nước mắt.

Đánh lâu như vậy mới có ba triệu sao?
Vậy đợi anh đánh xong 30 triệu, mạng có còn không?.