Chiến Thần Tu La

Chương 476: 476: Bù Đắp Sai Lầm





Đây chính là sự bất chấp đạo lý điển hình!
Trưởng tàu hung dữ nhìn anh ta: “Bây giờ tôi cảnh cáo anh một lần nữa, nếu như còn không xin lỗi, tôi sẽ không khách khí đâu.”
Sơn Tiêu xem thường quay mặt đi.

“Cảnh cáo anh lần hai, có đứng lên không?”
“Cảnh cáo anh lần ba!”
Ba lời cảnh cáo trước mắt đều không có tác dụng, trưởng tàu lập tức ra lệnh cho cảnh sát tàu: “Tạm giữ hết mấy người này, trạm tiếp theo giao cho công an!”
“Vâng!”
Mấy anh cảnh sát tàu đều lao lên, thuần thục, bắt giữ, áp giải mấy người Sơn Tiêu đi.
Sau khi yên tĩnh lại, trưởng tàu ôn hòa nói xin lỗi với Tân Uẩn: “Cô gái à, thật sự xin lỗi, cách làm trước đó của tôi thật sự sai lầm, đối với những người này để quá hóa hỏng, mới khiến cô bị tổn thất, mong cô lượng thứ.”
Cả người Tân Uẩn đều sững sờ tại chỗ.


Cô ta không hiểu, trưởng tàu giống như biến thành một người khác, thái độ trước sau thật sự quá khác nhau, khiến người khác không biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Ngay cả nhân viên phục vụ trên tàu cũng đều sững sờ.
Trưởng tàu bình thường cao cao tại thượng, tại sao hôm nay lại khiêm tốn, nhã nhặn như vậy?
Tân Uẩn đã không quan tâm đến những chuyện này nữa, cô ta lo lắng hỏi: “Vậy…Giang Nghĩa, anh ấy thì sao?”
“Tôi ở đây.”
Một giọng nói trầm dày truyền đến.

Tân Uẩn ngẩng đầu lên, ánh mắt xuyên qua tất cả mọi người, nhìn thấy Giang Nghĩa đang chậm rãi đi đến.

Giống như lúc nãy, khi anh rời đi đã nói, sẽ không mất nhiều thời gian sẽ quay lại, Giang Nghĩa quả thật đã làm được, anh chỉ cần dùng năm phút là có thể quay trở về.

Không hề bị thương.

Không chỉ không sao, mà nhìn trưởng tàu cũng vô cùng cung kính với anh.

Tất cả mọi người trong toa tàu đều sững sờ, trước đó, không có ai trong số bọn họ nghĩ đến sẽ có kết cục như thế này.

Người bị cảnh sát tàu áp giải đi, lại trở về một cách nghênh ngang như vậy?
Không chỉ trở về, trưởng tàu còn đích thân đưa người đến giúp anh giải quyết vấn đề, cái cái cái này, quả thật giống như đang quay phim viễn tưởng, quá là khó tin.

Mắt Tân Uẩn đã đỏ lên, vui mừng mà rơi nước mắt.


Lúc nãy, cô ta đã không biết phải làm như thế nào, chuyện ba bị bắt vẫn chưa giải quyết xong, nếu như Giang Nghĩa lại xảy ra chuyện, cô ta không còn ai để dựa vào nữa.

Dù sao, cô ta cũng chỉ là một cô gái yếu ớt.

“Giang Nghĩa!”
Giang Nghĩa không sao, thật sự quá tốt rồi.

Tân Uẩn không quan tâm đến ánh mắt của người khác, chạy một mạch tới ôm cổ Giang Nghĩa, bổ nhào vào lòng anh, cảm nhận sự tồn tại chân thật này.

Quá tốt rồi, Giang Nghĩa không sao, quá tốt rồi!
Nếu như Giang Nghĩa bị đưa đi, vậy thì chẳng khác nào ép Tân Uẩn lên con đường tuyệt vọng.

May mắn, thật sự quá may mắn.
Giang Nghĩa cười, khẽ đẩy Tân Uẩn ra: “Nhiều người như vậy, đừng khóc nữa, sẽ ảnh hưởng đến hình tượng nữ thần băng sơn của em đấy.”
Tân Uẩn biến nước mắt thành tiếng cười, khẽ đánh vào ngực Giang Nghĩa một cái.


Trưởng tàu đi qua, đang muốn nói gì đó, Giang Nghĩa giơ tay lên bảo ông ta ngậm miệng lại, sau đó nói: “Chuyện này đến đây thôi, tôi còn có chuyện quan trọng phải làm, lần này bỏ qua, nếu như còn có lần sau….”
Sắc mặt trưởng tàu lập tức thay đổi: “Không có, tuyệt đối không có lần sau nữa!”
Giang Nghĩa gật đầu: “Được rồi, mấy người đi trước đi.”
“Vâng, vâng, vâng.”
Trưởng tàu dẫn người vội vàng rời đi, hôm nay thật sự đủ nguy hiểm rồi, nếu như không phải ông ta phản ứng nhanh, sợ là đến bát ăn cơm cũng bị đập rồi.
Thực ra, cũng là Giang Nghĩa không muốn tính toán với ông ta.

Dù sao trước mắt việc quan trọng nhất của Giang Nghĩa chính là đi giải cứu Tân Tử Dân, không có tinh lực xoắn xuýt quá lâu với cái chuyện rách nát này.

Sau khi trời yên biển lặng, cuối cùng Giang Nghĩa và Tân Uẩn cũng có thể ngồi lại vị trí vốn thuộc về mình.\u0007\u0007\u0007\u0007\u0007\u0007\u0007.