Chiến Thần Tu La

Chương 426: 426: Bậc Thầy Dược Liệu





Người đàn ông trung niên cũng không thể hiểu được ý kiến của Giang Nghĩa: “Cậu này, tôi cảm thấy củ nhân sâm trên tay cậu không được tốt lắm.”
Giang Nghĩa cười, cầm củ nhân sâm đi qua, nói với ông chủ: “Ông chủ, vậy ông hãy rủ lòng thương xót, tặng hai củ nhân sâm này cho anh ta đi?”
Chủ cửa hàng sững sờ, sau đó gật đầu.

“Cậu cũng được voi đòi tiên đấy, nhưng không sao, con người tôi đại nhân đại lượng.”
“Hai người chọn đi, tặng cho hai người đó!”
Củ nhân sâm trước mặt đáng giá 150 triệu, củ nhân sâm lúc sau Giang Nghĩa chọn, có lẽ còn không đến 150 nghìn, ông chủ không đau cũng chả ngứa, xem như là rác rưởi tặng cho người khác.

Chỉ cần có thể đuổi bọn họ đi, đừng nói là một cục “rác”, tặng một đống rác cho bọn họ cũng được.

Ông chủ bảo người làm gói hai củ nhân sâm lại.

Lúc này, một ông lão tạt qua đi vào, ông ta mặc áo dài nam màu xanh, đeo kính tròn, dáng vẻ nho nhã, lịch thiệp.

Người có nhận thức đều biết, người này là bậc thầy nổi tiếng của giới dược liệu-Hồ Chính Thanh.

Mỗi ngày ông ta đều đi quanh các cửa hàng dược liệu, xem xem các cửa hàng mua được hàng tốt gì, dựa vào giá thấp tìm kiếm một đống hàng tốt.

Lúc nãy ông ta vẫn đứng hóng chuyện, cũng không quá coi trọng.


Nhưng đến khi Giang Nghĩa chọn củ nhân sâm kia, hai mắt sáng lên, cảm thấy có chút khác thường.

Ông ta càng nhìn càng cảm thấy cục “rác” kia có chút nội dung, không kiềm chế được mà đi vào trong cửa hàng, chủ động nói: “Các vị, có thể đưa củ nhân sâm này cho tôi xem một chút không?”
Ông chủ rất quen thuộc với Hồ Chính Thanh, biết ông ta là bậc thầy ở phương diện này.

“Ồ, thầy Hồ muốn xem? Vậy thì xem đi.”
Lúc đầu, ông chủ cứ nghĩ là Hồ Chính Thanh muốn xem củ nhân sâm trị giá 9999999999 kia, kết quả lại rất xấu hổ, Hồ Chính Thanh lại cầm một cục ‘rác’ khác lên.

Ông ta dùng tay phủi sạch lớp đất bám bên trên, sau khi nhìn thấy ‘hàng’ ở bên trong, cả người đều sững sờ.

“Đây là?”
Vẻ mặt Hồ Chính Thanh hiện lên sự khiếp sợ, lấy kính lúp từ trong túi ra, xem đi xem lại củ nhân sâm.

Càng nhìn càng ngạc nhiên.

Càng nhìn càng vui mừng.

Nhìn đến cuối cùng, trên mặt Hồ Chính Thanh lộ ra một tia sáng hồng.


Ông ta cất kình lúp đi, kích động nói với người đàn ông trung niên: “Người anh em, có thể bán củ nhân sâm này cho tôi không? Tôi sẵn lòng bỏ ra 90 triệu để mua.”
Mọi người nghe xong đều vô cùng kinh ngạc, tò mò.

Ai cũng biết việc mà Hồ Chính Thanh thích làm nhất chính là mua giá thấp, bán giá cao, ánh mắt vô cùng độc, từ trước đến nay chưa từng thất thủ.

Ông ta tình nguyện mua với giá 90 triệu, giá trị thật chắc chắn không chỉ là 90 triệu.

Người đàn ông trung niên tùy tiện liếc nhìn củ nhân sâm kia, vừa bẩn, vừa xấu, bán được giá rất thấp, có thể bán được với giá 90 triệu đã tốt rồi.

“Ồ, thực ra tôi cũng không có ý muốn nó.”
“Nếu ông sẵn lòng bỏ ra 90 triệu, vậy tôi…”
Người đàn ông trung niên muốn bán, nhưng lại bị Giang Nghĩa ngăn lại.

Giang Nghĩa cười với Hồ Chính Thanh: “90 triệu, có phải là hơi ít?”
Hồ Chính Thanh lí do lí trấu nói: “90 triệu không ít đâu, nếu như người khác mua, 900 nghìn người ta chưa chắc đã bỏ ra.”
“Vậy sao?”
Giang Nghĩa giành lại: “Chúng tôi cũng không phải là người muốn lừa tiền, nếu như đã không đáng giá 90 triệu, vậy không bán nữa.”
“Đừng, đừng.” Hồ Chính Thanh vội vàng hỏi: “Cậu muốn bao nhiêu tiền? Ra giá đi!”
Giang Nghĩa khẽ cười: “Bao nhiêu tiền cũng không bán.”
Xem đến đây, ông chủ cảm thấy có chút kỳ lạ, không phải chỉ là một cục ‘rác’ thôi sao? Hồ Chính Thanh cần phải xem trọng như vậy sao? Còn muốn đối phương ra giá?
Điều buồn cười là, đối phương lại nói bao nhiêu tiền cũng không bán.

Còn có kiểu như thế này sao?.