Chiến Thần Tu La

Chương 413: 413: Chất Vấn





Giang Nghĩa cười nói với Giả Chiến: "Được rồi, chuyện này tôi biết rồi.

Mà này, anh không quay về khai báo với Dương Tuấn Thiên đấy chứ?"
Giả Chiến cười gượng.

Còn muốn khai báo cái gì chứ?
Anh ta không quay về đấm cho tên khốn Dương Tuấn Thiên đó một trận đã nể tình lắm rồi, chuyện này chẳng khác nào đẩy anh ta vào hố lửa cả!
Giả Chiến nói: "Giang đại hiệp, anh yên tâm, sau khi tôi trở về sẽ dạy dỗ Dương Tuấn Thiên một trận.

"
Giang Nghĩa xua tay: "Không cần, sau khi anh quay về chỉ cần cắt đứt mọi liên lạc với anh ta là được rồi, những chuyện khác không cần để tâm.

"

Giả Chiến gật đầu: "Tôi biết rồi.

"
Giang Nghĩa đứng dậy, phủi bụi trên người rồi đi thẳng trở lại xe của mình, sau đó lái đi.

Giang Nghĩa không muốn Giả Chiến ra tay với Dương Tuấn Thiên là vì anh có kế hoạch riêng của mình.

Thứ nhất, dù sao Dương Tuấn Thiên cũng là đội trưởng của đoàn xe, nếu mất đi đội trưởng thì đoàn xe sẽ tan rã ngay lập tức, điều này rất bất lợi cho cả đoàn.

Giang Nghĩa không thể làm gì có lỗi với Lâm Gia Vinh.

Thứ hai, thù của Giang Nghĩa thường do chính tay anh trả, không cần người khác nhúng tay vào!
Nhìn thấy xe của Giang Nghĩa đã đi xa, Giả Chiến cùng với những người khác mới chậm rãi đứng lên, lúc này, Giả Chiến đã sợ tới mức lưng ướt đẫm mồ hôi, trên người cũng không có chỗ nào sạch sẽ.

Anh ta liếc nhìn người bên cạnh mắng: "Con mẹ mày, sau này đừng có mà gọi điện lung tung, nhìn cho rõ đối tượng rồi hãy gọi.

"
Người bên kia cúi đầu: "Em cũng đâu biết Giang Nghĩa lợi hại như vậy, có điều nói đi cũng phải nói lại, đại ca, Giang Nghĩa rốt cuộc là người như thế nào?"
Nói đến đây, Giả Chiến không khỏi nghĩ đến cảnh tượng bị Giang Nghĩa tra tấn chết đi sống lại vào đêm đó.

Đó là nỗi ám ảnh lớn nhất trong cuộc đời anh ta.

Giả Chiến vẫn còn hoảng sợ nói: "Anh ta không phải con người, anh ta là Tu La, một con quỷ Tu La đến từ địa ngục!"
Đêm dài đằng đẵng.


Siêu xe lao nhanh trong gió.

Giang Nghĩa trở về nhà sau khi lái xe hơn bốn mươi phút, lúc anh bước vào nhà thì đã hơn mười một giờ tối.

Vợ anh-Đinh Thu Huyền đang ngồi trên ghế sô pha, cô mặc bộ đồ ngủ, xem TV với đôi mắt rũ xuống, như thể cô sẽ ngủ thiếp đi bất cứ lúc nào.

Khi thấy Giang Nghĩa trở về, cô vui mừng vài giây, sau đó liền bĩu môi, hừ lạnh một tiếng rồi quay mặt đi.

Giang Nghĩa giống như một đứa trẻ mắc lỗi, chậm rãi đi đến bên cạnh Đinh Thu Huyền.

Đinh Thu Huyền lạnh lùng nói: "Hừ, người bận rộn, anh còn biết đường về nhà sao? Anh xem xem bây giờ là mấy giờ rồi?!"
Giang Nghĩa thở dài: "Không phải là do anh có chuyện nên mới về trễ sao? Anh xin lỗi.

"
"Anh có chuyện gì sao không nói trước với em, em gọi điện thoại cũng không nghe máy, hừ, theo em thấy thì anh đang nuôi một con hồ ly tinh ở bên ngoài, có phải không?!"
Không thể không nói rằng khi người phụ nữ ghen, đều có thể nghĩ ra đủ thứ chuyện linh tinh vô căn cứ.


Đinh Thu Huyền lục tung khắp người của Giang Nghĩa, cuối cùng cô tìm thấy một chiếc chìa khóa Ferrari.

Cô ngạc nhiên nhìn chùm chìa khóa xe.

"Đây không phải là chìa khóa của chiếc xe anh mua lúc trước, Giang Nghĩa, anh lại mua một chiếc Ferrari khác sao?"
Không đợi Giang Nghĩa giải thích, Đinh Thu Huyền đứng dậy đi ra cửa, nhìn về phía gara, cô nhìn thấy chiếc Ferrari thứ hai đang đậu ở cửa gara, lập tức cô không giữ được bình tĩnh.

Cô tức giận chất vấn: "Giang Nghĩa, cho em một lời giải thích, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?!"
"Với chút tiền lương của anh làm sao có thể mua một chiếc xe đắt tiền như vậy?"
"Rốt cuộc anh còn bao nhiêu chuyện đang giấu em?"
Đột nhiên, Đinh Thu Huyền dường như nghĩ ra điều gì đó, cô truy hỏi: "Giang Nghĩa, hãy thành thật trả lời em, có phải anh đã đánh đổi thân thể của mình để lấy tiền không?!"\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f.