Chiến Thần Tu La

Chương 401: 401: Tuyệt Kỹ





Cho nên, cô ta tự tin rằng mình có thể đuổi kịp chiếc 458 phía trước.

Đúng như Lâm Mộng Vân dự tính, tính năng xe cô ta rất tốt, động cơ rất mạnh, sắp đuổi kịp rồi.

Nhưng chính lúc vào cua, 458 không giảm tốc độ, ngược lại nhấn ga!
“Dương Tuấn Thiên điên rồi sao?”
“Vào cua còn tăng tốc? Anh ta muốn làm gì?”
Lâm Mộng Vân không dám làm liều theo, vội đạp thắng giảm tốc độ, sau đó, cô ta liền nhìn thấy một màn kinh ngạc nhất trong đời mình.

Dưới ánh hoàng hôn ngả bóng, chiếc Ferrari 458 màu xám vẽ đường ngoặt với tốc độ như gió!
Xe duy trì tốc độ cao nhất, sau khi đánh lái thành công, như con ngựa hoang thoát cương, phóng vụt đi, biến mất không còn bóng dáng.

Đợi Lâm Mộng Vân vào cua xong, ngay cả đèn đuôi của 458 cũng không nhìn thấy.

Cô ta ngây ngốc.

Chân đạp thắng, xe từ từ dừng lại.

Lâm Mộng Vân nhìn 458 đã đi xa, lẩm bẩm: “Đánh lái vào cua với tốc độ nhanh nhất, Dương Tuấn Thiên, anh luyện được kỹ thuật lợi hại như vậy lúc nào?”
“Được lắm, lén tôi luyện tuyệt kỹ, là muốn vào cuộc thi đường núi tháng sau cho tôi bất ngờ sao?”
“Hừ, anh hay lắm!”
Cô ta lại khởi động xe, đuổi theo.


Trại huấn luyện đội xe.

Sau khi Giang Nghĩa dừng xe, lấy thức ăn chia cho mọi người, mọi người ban đầu còn không muốn nhận, kết quả sau khi nhìn thấy thức ăn hợp khẩu vị anh mua về, tất cả đều “đầu hàng”, giành nhau ăn.

Dương Tuấn Thiên với tay lấy cái chân gà, vừa ăn vừa nói: “Giang Nghĩa, xem như cậu có mắt nhìn, hôm nay mua thức ăn không tệ, xuống đi.


Giang Nghĩa mỉm cười, không nói, xoay người rời đi.

Lúc này, một tay đua khác – Điền Kê đi tới, khẽ nói với Dương Tuấn Thiên: “Đội trưởng, trời đã tối rồi, ăn nhanh rồi tranh thủ luyện tập thôi.

Cuộc đua đường núi sắp bắt đầu rồi, chúng ta không có nhiều thời gian, ‘tuyệt kỹ’ của anh còn thiếu một chút, luyện thành sớm chút nào yên tâm chút ấy.


Dương Tuấn Thiên gật đầu: “Ừ, tôi ăn xong sẽ đi luyện.


Hai người đang nói chuyện, chiếc xe màu trắng bạc lái tới, dừng trước garage.

Lâm Mộng Vân bước ra.

Dương Tuấn Thiên nhìn chăm chú! Lâm Mộng Vân, là người phụ nữ anh ta mong nhớ đêm ngày, cả đội đều biết, đó là người phụ nữ đội trưởng ra sức theo đuổi, không ai có thể chạm vào.


Lâm Mộng Vân cười bước tới: “Anh hay lắm Dương Tuấn Thiên, lại lén tôi luyện tuyệt kỹ, thật xấu xa.


Dương Tuấn Thiên và Điền Kê nhìn nhau một cái, sững sờ.

Chuyện này chỉ có hai người họ biết, Lâm Mộng Vân biết tin tức này từ đâu?
Chẳng lẽ, lúc họ nói chuyện vừa rồi bị Lâm Mộng Vân nghe thấy?
Không thể nào.

Họ nói nhỏ tiếng như vậy, Lâm Mộng Vân lại ở trong xe, trừ phi cô ta có thuận phong nhĩ, nếu không căn bản không thể nghe thấy.

Lâm Mộng Vân bước tới, chất vấn: “Có kỹ thuật lợi hại như vậy, sao không sớm nói với tôi chứ?”
Dương Tuấn Thiên cười hề hề, khẽ nói: “Thực ra ấy mà, kỹ thuật này của tôi vẫn chưa hoàn toàn luyện thành tài, cho nên không nói với em.

Hơn nữa, đây là ‘cơ mật thương nghiệp’, tôi định đợi tới cuộc đua đường núi cho đối phương không kịp trở tay!”
“Chưa hoàn toàn luyện thành tài?”
Lâm Mộng Vân có chút ngoài ý muốn, lúc nhìn thấy vừa rồi, cú đánh lái tốc độ cao đó rất hoàn mỹ, sao còn chưa thành tài?
Có lẽ còn cần chỗ hoàn mỹ hơn nữa đi?
Lâm Mộng Vân cũng không nghĩ quá nhiều, tùy tiện nói: “Vậy anh cố lên, nhanh chóng luyện thành, giúp đội toàn thắng trong cuộc đua đường núi.


Dương Tuấn Thiên gật đầu: “Không thành vấn đề!!!”
Vừa xoay người, Lâm Mộng Vân đã nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ trong đám người.

“Anh ta là ai?”
“Anh ta? Haha, là tay đua ông Lâm vừa ký kết.

”\u0002\u0002.