Chiến Thần Tu La

Chương 322




Chương 322

Sau đó, Giang Nghĩa dùng chân hất con dao găm dươi đất lên.

Chỉ thấy con dao găm bay ra ngay lập tức, đâm mạnh vào chổ hiểm của Giun.

Một dao, hai đoạn!

“A ~~ II”

Hóa ra đàn ông cũng có thể phát ra âm thanh chói tai như vậy.

Giang Nghĩa nhìn hai người kia: “Tự mình làm đi, hay là để tôi giúp?”

Nhìn thấy tình trạng thê thảm của Giun, làm sao họ dám để Giang Nghĩa ra tay?

đành nghiến răng, nước mắt lưng tròng cầm con dao, cắt đứt mọi ảo tưởng của mình về phụ nữ.

Ba người bịt chổ hiểm ngồi khóc thảm thiết trên mặt đất.

Giang Nghĩa lấy ra tờ sec sáu tỷ từ trong †úi Mạc Thiếu Hồng: “Cái này không phải cho mày.”

Anh xoay người đi tới cửa phòng ngủ, nói với bên trong: “Không sao rồi, đi ra đi.”

Lăng Dao sợ chết khiếp một hồi lâu, cuộn mình dưới chân giường mà rùng mình, mãi đến khi nghe thấy giọng nói ấm áp của Giang Nghĩa, cô mới thở phào nhẹ nhõm, lau đi nước mắt rồi lao vào vòng tay của Giang Nghĩa.

“Tôi cho là…”

“Tôi cho là tôi sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa.

FẬC Giang Nghĩa cười lắc đầu, vỗ đầu Lăng Dao: “Người có thể giết chết Giang Nghĩa tôi trên thế giới này còn chưa ra đời.”

Anh nắm tay Lăng Dao, đưa cô rời khỏi nơi này.

Nơi đây đầy đất lộn xộn, khẳng định không thể ở được nữa, dù có dọn dẹp sạch sẽ cũng sẽ nhớ lại những ký ức kinh khủng, căn nhà này không thích hợp để ở.

Giang Nghĩa tìm được một nơi mới vì Lăng Dao – Biệt thự của Nhậm Chỉ Lan.

Nhìn thấy sự xuất hiện của Giang Nghĩa và Lăng Dao, Nhậm Chỉ Lan ban đầu hơi khó hiểu, nhưng khi biết Lăng Dao sẽ sống ở đây, Nhậm Chỉ Lan vui mừng khôn xiết.

Bà nói: “Căn biệt thự này quá lớn. Dì sống một mình hàng ngày. Ngày nào dì cũng sợ có ma quỷ xuất hiện, dọa dì mất mật. Dao Dao chuyển đến ở với dì thì hay rồi, vừa hay cũng có thể thảo luận cải thiện kỹ năng diễn xuất, thảo luận kịch bản phim. “

Lăng Dao cũng thấy vui mừng.

Sống một mình lâu ngày sẽ rất cô đơn, cô cũng mong được sống cùng người khác.

Mà căn biệt thự này đủ lớn nên dù ở chung cũng có phòng riêng, riêng tư nên không lo ảnh hưởng đến nhau.

Sau khi bàn giao hết mọi chuyện, Giang Nghĩa bước ra.

“Sếp Giang !!I”

“Ừm?”

Lăng Dao chạy ra khỏi phòng, trong mắt mang theo ý cười nói: ‘Cảm ơn anh hôm nay rất nhiều, anh đã cứu mạng tôi, cũng cứu cả đời tôi, không thể tưởng tượng được nếu không có anh, cuộc đời tôi sau này sẽ như thế nào.”

Giang Nghĩa cười nhẹ nói: ‘Chuyện này không đáng gì, chỉ cần sau này cô đừng gạt tôi là được.”

Nói xong, Giang Nghĩa thở phào một hơi: “Có điều cũng không hoàn toàn là chuyện xấu. Ít nhất tôi biết mẹ cô không bị bệnh, vậy là tốt rồi.”

Lăng Dao mặt đỏ bừng.