Chiến Thần Tu La

Chương 2196




Chương 2196

Vào lúc này, một nhân viên vệ sinh sau lưng Phàn Thức nhận được một tin nhắn, sau khi mở ra chỉ có hai chữ: Hành động!

Nhân viên vệ sinh đó đã hiểu, lập tức nổ súng về phía người đàn ông đeo kính đối diện.

Pằng!

Phát súng này không trực tiếp gi ết chết người đàn ông đeo kính, không phải vì anh ta bản không giỏi, mà là do anh ta cố ý bản lệch.

Bởi vì dựa theo chỉ thị của Giang Nghĩa, phát súng này không phải vì muốn gi ết chết đối phương, mà là vì muốn làm tăng mâu thuẫn, không để giao dịch hiện tại được hoàn thành!

Vào thời điểm căng thẳng thế này, bất kỳ hành động nào cũng có thể khiến mâu thuẫn gia tăng chứ đừng nói đến việc nổ súng trực tiếp về phía đối diện như này.

Quả nhiên, người đàn ông đeo kính kia ngã xuống đất, hét to, đốt cháy bầu không khí ở hiện trường.

Những người ở phía đối diện lần lượt rút súng ra, bản thẳng về phía đám người Phàn Thức.

Bên phía Phàn Thức cũng ngớ người, ông ta không kịp phản ứng được rằng tại sao người bên mình lại đột nhiên ngắm bắn, suy nghĩ duy nhất của ông ta bây giờ chính là xông lên cướp thuốc giải, sau đó chạy khỏi nơi này.

Nhưng sao dễ dàng vậy được?

Phía đối diện tấn công rất mạnh mẽ, bản chết mấy tay sai của.

Phàn Thức.

“Con mẹ nhà mày!”

Phàn Thức mặc kệ hết thảy mà xông lên, túm lấy Thân Lâm đang có ý định chạy trốn, còn đặt dao găm lên cổ anh ta.

“Dừng tay lại cho ông đây!”

Thân Lâm lại một lần nữa bị bắt, phía đối diện cũng không dám làm bừa. Nhưng vào lúc này, đăng sau lại vang lên tiếng súng.

Lần này, người đàn ông đeo kính trực tiếp bị bản chết.

Bên phía đối diện trở nên tức giận, họ đã dừng tay rồi, thế mà người của các ông vẫn còn bắn?

Nếu đã thế, vậy thì xin lỗi nhé.

Người bên phía đối diện mặc kệ hết thảy, trực tiếp nổ súng, bản liên tục về phía Phàn Thức, đồng thời còn phải cẩn thận tránh bắn trúng Thân Lâm.

Trong cơn mưa đạn, Phàn Thức hoàn toàn mất đi hy vọng sống SÓI.

Trong mắt ông ta chỉ có lửa giận.

“Không cho tao đường sống đúng không? Được, vậy chúng ta sẽ cùng chết!”

Câu này khiến Thân Lâm sợ hết hồn.

Anh ta hoảng hốt nhìn Phàn Thức, hét lớn: “Mọi người bình tĩnh lại đi, bình tĩnh lại hết đi! Dừng bản lại, có gì chúng ta từ từ nói.”

Từ từ nói?

Sao có thể được!

Lúc này Phàn Thức đã hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh, ông ta nhìn tay sai của mình bị bản chết, nhìn thuốc giải bị đạn xuyên qua, hi vọng sống sót duy nhất đã không còn nữa.

Vậy chẳng có gì để nói cả.