Chiến Thần Tu La

Chương 2182




Chương 2182

Đó là con dấu của Chiến thần!

Con dấu của Chiến thần Tu La!

Có con dấu này đồng nghĩa với việc Giang Nghĩa vẫn là Chiến thần không gì là không thể kia. Đây là điều mà Nguyễn Bình Phàm chưa từng ngờ tới.

Ông ấy nhìn Giang Nghĩa với ánh mắt không dám tin: “Cậu Giang, à không, Chiến thần, chẳng phải cậu đã từ chức Chiến thần rồi sao? Sao cậu vẫn còn giữ con dấu thế này?”

“Từ chức rồi không thể phục chức sao?”

Giang Nghĩa cười nhạt: “Tôi cũng không cần phải gạt ông tiếp nữa. Trong khoảng thời gian ở thủ đô này, tôi đã lấy lại chức Chiến thần rồi. Bây giờ tôi vẫn chỉ huy muôn vàn quân lính như Cũ.

Nghe thấy câu này, Nguyễn Bình Phàm lập tức không còn sợ gì nữa Với tài trí của Giang Nghĩa, lại chỉ huy vạn quân, như vậy trên đời chẳng còn ai có thể đe dọa được đến tính mạng của Giang Nghĩa nữa, ở cùng Giang Nghĩa là an toàn nhất.

Quả nhiên, Giang Nghĩa lấy điện thoại ra gọi.

Điện thoại được kết nối ngay lập tức.

“Chỉ huy?”

“Thần La Thiên Chinh, tấn công!”

“RốII!”

Cúp điện thoại, Giang Nghĩa hờ hững đi đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, nhìn về phía cổng cục cảnh sát, thấy những người đó vẫn đang gây sự như điên, tưởng rằng có thể đánh chiếm được cục cảnh sát.

Họ vẫn chưa biết rằng, trời sắp sập rồi Nguyễn Bình Phàm cũng đi đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài với Giang Nghĩa.

Không tới hai mươi giây, Nguyễn Bình Phàm nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng nhất trong đời, ba con đường chính dẫn đến cục cảnh sát ban đầu không một bóng người, đột nhiên xuất hiện một nhóm người đông nghịt.

Tất cả đều là chiến sĩ cơ thể cường tráng!

Trong tay họ đều cầm khiên và dùi cui, ngoài ra không còn gì nữa.

Ba con đường chính cộng lại cũng phải gần một nghìn người.

Nơi đây bỗng chốc trở nên đông đúc.

Gần một nghìn người tham gia chiến đấu khiến cho toàn bộ cục.

diện trong nháy mắt đã xảy ra thay đổi kinh thiên động địa, Phàn Cường vốn đang chiếm ưu thế hoàn toàn, lúc này phát hiện mình đã rơi vào vòng vây.

Những cảnh sát còn lại bên phía cục cảnh sát vẫn đang cố gắng chống lại, mấy con đường phía sau lại bị Thần La Thiên Chinh chặn hết.

Ông ta rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Nếu người bình thường gặp phải tình huống này có lẽ sẽ sợ hãi ngất xỉu, nhưng Phàn Cường thì không.

Hai mắt ông ta đỏ ngầu, cực kỳ phấn khích.

“Được lắm, rất đông người đến đây, thực sự là quá tuyệt vời.”

“Hôm nay ông đây phải đánh với các người một trận thật đã!”

Nói xong Phàn Cường nhảy xuống khỏi chiếc SUV, sau đó vung mã tấu xông về phía đại quân Thần La Thiên Chinh, không chút bận tâm.