Chiến Thần Tu La

Chương 2173




Chương 2173

Bình thường nếu có diều hành biểu tình, chắc chăn sẽ có yêu cầu chính quyền làm gì đó, nhưng hôm nay lại rất đặc biệt, những người này chỉ tụ tập đông người để gây rối chứ không đưa ra bất kỳ yêu cầu nào.

Hàng chục công ty cũng chỉ đình công mà không đưa ra yêu cầu gì.

Điều này là rất bất hợp lý.

Trên thực tế, họ không cần đưa ra yêu cầu, bởi vì họ tin rằng Nguyễn Bình Phàm biết yêu cầu là gì, đình công là để buộc ông phải giao hàng hóa ra đây!

Trong đồn cảnh sát.

Nguyễn Bình Phàm ngồi trên ghế, cúi đầu không nói gì.

Tất nhiên ông ấy đã đoán được mục đích của đám người Phàn Thức, nhưng ông ấy không thể thỏa hiệp.

Trên thực tế, ngay từ đầu Nguyễn Bình Phàm đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, biết khu Giang Nam sẽ náo loạn nên đã tiến hành một loạt chuẩn bị khẩn cấp.

Nhưng điều ông ấy không ngờ tới là “con dao’ này lại chặt chém lên đầu ông ấy.

Trong tưởng tượng của Nguyễn Bình Phàm, lẽ ra hai phen Thân Lâm và Phàn Thức phải sống mái với nhau, sau đó vì cuộc chiến của bọn họ, khu Giang Nam sẽ rơi vào hồn loạn.

Ông ấy không thể ngờ được, hiện giờ Thân Lâm đã trở thành người ngoài cuộc, mọi sự tấn công đều đổ dồn vào Nguyễn Bình Phàm.

Thế này thì ông ấy biết làm thế nào?

Khó chịu!

Khóc lóc hồi lâu, Nguyễn Bình Phàm cũng không nghĩ ra được biện pháp gì phù hợp, thở dài nói: ‘Chiêu mượn dao giết người này của Thân Lâm đúng là giỏi.”

Một đội trưởng nói: ‘Quận trưởng Nguyễn, chúng ta không thể thỏa hiệp với phần tử phạm tội! Bọn chúng dám xăng bậy là chúng ta đàn áp ngay!”

Ha ha, nói thì dễ lắm.

Nguyễn Bình Phàm hỏi: “Đàn áp thế nào?

Người ta đình công không đi làm, cậu có dí súng vào đầu bắt họ đi làm được không?

Hàng chục công ty lớn đang đình công, nền kinh tế khu Giang Nam tê liệt, cậu nói cho tôi biết, phải giải quyết thế nào?”

Đội trưởng đó im lặng, xấu hổ cúi đầu, ngồi xuống.

Một đội trưởng khác bên cạnh nói: “Vậy sao chúng ta không lùi một bước, giao lô hàng kia ra, giải quyết nhu cầu cấp bách trước, ổn định tâm trạng của đám Phàn Thức, để kinh tế khu Giang Nam tiếp tục vận hành?”

“Ồ, thế mà cậu cũng nghĩ ra được!” Nguyễn Bình Phàm hỏi: “Chính phủ bị một nhóm tội phạm buộc phải thỏa hiệp, thể diện còn đâu? Danh dự còn đâu?”

“Thế là còn nhẹ đấy.”

“Tôi hỏi cậu, lần này chúng ta thỏa hiệp, vậy lần sau thì thế nào?”

“Chuyến hàng tiếp theo của Thân Lâm, chúng ta chặn hay không?”

“Nếu chặn, người ta sẽ tiếp tục mượn dao giết người, tiếp tục gây rối, nếu không chặn, khu Giang Nam sẽ hoàn toàn rơi vào tay Thân Lâm, sẽ bị Thân Lâm kiểm soát gắt gao.”

“Một bước thỏa hiệp này của cậu, sẽ bị đối phương đem ra làm trò tiêu khiển rồi đánh, sau đó thì đồn vào đường cùng!”