Chiến Thần Tu La

Chương 2170




Chương 2170

Phàn Thức võ bàn hét lớn: ‘Còn ngủ? Mẹ nó mạng của tôi sắp mất rồi đây này!”

Dứt lời, ông ta vạch áo ra.

Có thể thấy những đốm đen chằng chịt trên cơ thể Phàn Thức liên tục tạo ra “sương mù’ khiến cả người rơi vào trạng thái tối tăm.

Giống hệt bụi mù.

Dù bất kỳ ai nhìn thấy tình trạng cơ thể như vầy cũng biết ông ta không còn sống được bao lâu nữa.

Phàn Thức kích động quát lớn: “Oắt con cậu thấy rõ mà, những đốm đen đầy rẫy trên người tôi liên tục tạo ra chất thải từng giây từng phút, tôi sợ mình sống không qua hai mươi bốn giờ đây này. Cậu đã đồng ý điều chế thuốc giải cho tôi, cậu để lời hứa của mình ở đâu?”

Thân Lâm cười ha hả, ung dung rít một hơi thuốc, sau đó mới hờ hững trả lời: “Thuốc giải? Xin lỗi, tôi không làm được. Hàng của tôi đã bị Nguyên Bình Phàm cướp mất, đến cả ông trời còn không chịu giúp một tay, vì vậy tôi không thể chế ra thuốc giải.”

Không có thuốc giải?

Vậy có nghĩa… Phàn Thức và những người khác đều sẽ chết.

Trong lúc nhất thời, ai nấy đều kích động.

Phàn Thức hét lớn: “Thằng oắt, tập đoàn Hoa Thượng của cậu đã hút nhiều máu từ công ty tôi như vậy mà giờ cậu muốn mặc kệ à? Được, cậu mặc kệ tôi đúng không?

Vậy tôi và cậu ngọc nát đá tan! Tôi mà chết thì tập đoàn Hoa Thượng cũng phải chết, Thân Lâm cậu càng không thể thoát nạn!”

Những người đứng đẳng sau Phàn Thức cũng tỏ ra kích động, ai nấy đều nhe răng trợn mắt, thiếu điều lột da rút gân Thân Lâm cho thỏa mối hận.

Mặc dù họ không chỉ còn sống được hai mươi bốn tiếng đồng hồ nữa như Phàn Thức nhưng họ cũng bị trúng bột Phệ Tâm, nếu không uống thuốc giải thì chắc chắn sẽ không sống qua nổi tháng này.

Họ chẳng sống lâu hơn Phàn Thức được bao nhiêu.

Khi mạng sống bị đe dọa, người ta sẽ làm bất cứ chuyện điên rồ nào.

Phàn Thức đe dọa: “Thân Lâm, trong tay tôi đang có một lượng lớn bằng chứng những hành vi phi pháp của cậu. Chỉ cần tôi báo án, cậu sẽ bị cảnh sát giải đi chỉ trong một giây!”

Thân Lâm nhún vai, tỏ ra ta đây không thèm sợ ai.

“Ông đang đe dọa tôi đấy hả Phàn Thức?”

“Có ích gì không?”

“Ông bắt tôi vào tù, hủy hoại tập đoàn Hoa Thượng thì ông sẽ có được thuốc giải và sống sót hả?”

“Không, không có chuyện đó đâu, ông vẫn sẽ chết thôi.”

Từng lời từng chữ như một con dao sắc bén đâm vào ngực Phàn Thức.

Ông ta giận điên lên, xông tới chỗ Thân Lâm rồi bóp cổ anh ta, cho anh ta một bạt tai rố mạnh.

“Mày giốn mặt với tao đúng không?”

Thân Lâm không đánh trả mà chỉ nhẹ nhàng xoa mặt, giễu cợt: “Tát tôi thì ông có thể hả giận, vấn đề thì được giải quyết à?”

Phàn Thức lại giơ tay lên.

Có điều lần này ông ta không tát thật, bởi lẽ chính ông ta cũng biết cho dù mình đánh Thân Lâm một trận nhừ tử thì cũng đừng hòng lấy được thuốc giải.