Chiến Thần Tu La

Chương 2098




Chương 2098

Mạng của Tề Dương cũng không còn.

‘Tê Dương đến gặp Giang Nghĩa chính là vì muốn cược một phen, hy vọng rằng Giang Nghĩa có thể cứu mạng ông ta bằng y thuật cao siêu, nhưng tiếc là Giang Nghĩa cũng không thể làm được.

Không chỉ thế, việc Tê Dương tới gặp Giang Nghĩa còn khiến anh em họ Thân tức giận.

Thậm chí họ còn không chờ được tới ba ngày sau Tê Dương độc phát mà chết, ngay trên đường Tê Dương về nhà, họ đã vin vào chuyện “ngoài ý muốn” đã được lên kế hoạch từ trước để trừ khử Tê Dương.

Đã rõ cả rồi, lần này đã rõ hết rồi.

Tất cả những nghỉ ngờ trước đây giờ đã được làm sáng tỏ, cuối cùng Giang Nghĩa cũng biết con đường xưng bá của tập đoàn Hoa Thượng như thế nào, cũng biết cái chết của Tê Dương không phải là một tai nạn.

Cái chuyện mà tưởng chừng như tai nạn ngoài ý muốn đó thực chất lại là một vụ án mưu sát!

“Chủ tịch Giang, tôi đã nói hết những gì tôi biết với anh rồi bây giờ anh có thể giúp tôi giảm đau được không? Đừng hành hạ tôi  nữa.

Mạnh Nhất lúc này đã cào tới mức cả người toàn là máu, thảm không nỡ nhìn.

Giang Nghĩa cười khẩy, bước tới ấn mạnh vào huyệt đạo của anh ta, sau đó nhìn thấy một cây kim bạc bay ra, anh nhanh chóng chộp lấy.

Kim bạc được lấy ra, Mạnh Nhất lập tức không còn thấy ngứa ngáy nữa.

Anh ta nằm trên đất, thở hổn hển, cuối cùng cũng còn sống. Giang Nghĩa trở lại chỗ ngồi, cất cây kim bạc đi, đồng thời hỏi: ‘Lấy bình rượu kia tới cho tôi?”

Mạnh Nhất gật đầu, giấy giụa đứng dậy từ dưới đất, chậm rãi đi ra khỏi phòng VỊIP vàng, chưa đầy năm phút sau, Mạnh Nhất đã cầm một bình rượu bằng vàng nguyên chất đi vào.

Anh ta cung kính đưa bình rượu cho Giang Nghĩa.

“Lúc đó Thân Hào bảo tôi xử lý cái bình này, nhưng tôi sợ chuyện Tê Dương trúng độc sẽ đổ lên đầu tôi, nên cố ý cất cái bình rượu này đi.”

“Bình rượu này là bình rượu Thân Hào đưa tôi lúc ấy, dùng để đựng rượu cho Tề Dương uống.”

“Chủ tịch Giang, xin anh cất kỹ.”

“Còn một điều nữa, chất độc bên trong chắc chắn rất mạnh, nếu không sẽ không thể khống chế được một nhân vật lớn như Tê Dương. Chủ tịch Giang, anh phải xử lý cẩn thận, tránh giãm phải vết xe đổ.”

Giang Nghĩa không nói gì, chỉ cầm lấy cái bình và mở ra xem, quả nhiên đúng như lời Mạnh Nhất nói.

“Tôi sẽ giữ cái bình này, anh ra ngoài trước đi”

Mạnh Nhất gật đầu, ngoan ngoãn rời khỏi nơi này, anh ta thật sự rất sợ Giang Nghĩa.

Giang Nghĩa cất cái bình đi, sau đó võ vai Hầu Quang Vinh: “Ăn xong chưa? Có thể đi rồi.

“Ừ, ăn xong rồi.”

Hầu Quang Vinh võ cái bụng to của mình, nhìn một bàn đầy thức ăn, có hơi không nơ.

Giang Nghĩa cười nói: “Yên tâm đi, mấy món còn thừa cậu có thể đóng gói mang am và.

“Thật sao?”

“Tất nhiên là thật.” Giang Nghĩa ho khan một tiếng: “Tôi còn có việc, cậu cứ ăn từ từ, đóng gói từ từ. Tôi đã thanh toán hết rồi.

“Ừ, được.”

Sau đó, Giang Nghĩa rời khỏi phòng VỊP vàng.