Chiến Thần Tu La

Chương 2031




Chương 2031

Người bình thường sao có thể chịu được?

Giang Nghĩa mỉm cười, anh nhìn lướt một lượt, sau đó chỉ vào một đĩa thịt bò luộc Tứ Xuyên và nói: ‘Món này có độc.”

Trong giây lát, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía đĩa thịt bò luộc Tứ Xuyên đó.

Đĩa thức ăn đó thực sự bị đầu độc sao?

Tiết Doãn bật cười: “Cái gì mà y thuật cao siêu, có một không hai, đúng là nhảm nhí!

Vừa rồi tôi đã bỏ độc vào món đậu phụ Ma Bà chứ không phải thịt bò luộc Tứ Xuyên!

Giang Nghĩa, anh nói sai rồi.”

Lúc này, trên khuôn mặt của những người khác trong bữa tiệc đều nở một nụ cười chế giều.

Giang Nghĩa à, chẳng phải anh đắc ý lắm sao?

Bây giờ xem anh còn đắc ý được nữa không!

Vừa rồi chẳng phải Nguyễn Bình Phàm cực kỳ khách sáo với anh, đối đãi với anh như khách quý, nói rằng y thuật của anh có một không hai sao? Bây giờ mất mặt chưa?

Mọi người đều đang chờ để xem trò cười của Giang Nghĩa.

Nhưng Giang Nghĩa lại nhún vai và nói: “Anh Tiết, anh nhớ nhầm rồi, trong món đậu phụ Ma Bà này không hề có độc, tất cả số thuốc độc đó đều được bỏ vào món thịt bò luộc Tứ Xuyên.”

Chuyện đã tới nước này rồi mà còn già mồm?

Tiết Doãn cười lớn và nói: “Tôi bỏ thuốc độc vào món nào mà bản thân tôi không rõ sao?”

“Ừm, có lẽ anh không rõ thật.”

“Ha hal” Tiết Doãn khinh thường nói: “Nếu đã như vậy thì chúng ta cùng nhau ăn thử, xem xem là anh nói đúng hay là tôi nói đúng?”

“Được.”

Nguyễn Bình Phàm ở bên cạnh lập tức hốt hoảng, ông ấy vội vàng ngăn lại: ‘Hai người đừng nóng giận, chắc chắn một trong hai món này có độc, nhưng cho dù trong hai người ai trúng độc thì cũng không phải là việc tốt.”

Tiết Doãn lạnh lùng nói: “Quận trưởng Nguyễn, việc này không thể trách tôi được, tôi cũng không muốn như vậy, nhưng anh Giang Nghĩa này thực sự không biết trời cao đất dày, cứ nhất quyết muốn hơn thua với tôi, tôi chỉ dạy cho anh ta một bài học nhỏ mà thôi.”

Giang Nghĩa lập tức trả lời: ‘Chưa biết là ai không biết trời cao đất dày đâu.”

Mọi người nhìn Tiết Doấn rồi lại nhìn Giang Nghĩa, trong một khoảnh khắc không biết trong hai người họ ai mới là người nói thật.

Nhưng phần lớn mọi người đều chọn tin tưởng Tiết Doãn.

Vì số thuốc độc đó là do Tiết Doãn bỏ vào, sao Tiết Doãn có thể không rõ đã bỏ độc vào món ăn nào chứ?

Nguyễn Bình Phàm kiên trì thuyết phục cũng không có kết quả.

Cuối cùng, Giang Nghĩa và Tiết Doãn mỗi người bê một đĩa, chuẩn bị ăn thử.

Dưới sự theo dõi của mọi người, Giang Nghĩa cầm một chiếc thìa, múc vài thìa đậu phụ Ma Bà lên ăn, vừa ăn vừa thưởng thức.

“Ừm, vị không tệ, rất ngon.”

Hết miếng này tới miếng khác, Giang Nghĩa ăn liền một lúc vài miếng, anh cảm thấy vô cùng hài lòng với hương vị của món đậu phụ Ma Bà.

Nhưng anh không hề trúng độc.

Tất cả mọi người đều tỏ ra thất vọng, xem ra khả năng của Tiết Doãn cũng chỉ có vậy mà thôi, nói cái gì mà đã bỏ thuốc độc vào món đậu phụ Ma Bà rồi, kết quả người ta ăn rồi nhưng lại chẳng bị làm sao.

Tiết Doãn cau mày.

Sao có thể như thế này được? Rõ ràng anh ta đã bỏ thuốc độc vào món đậu phụ Ma Bà mà, vậy tại sao Giang Nghĩa lại không trúng độc?

Thật là kì lạ.

Giang Nghĩa mỉm cười và nói: “Tôi đã nói rồi, thuốc độc được bỏ vào món thịt bò luộc Tứ Xuyên, tôi khuyên anh đừng nên ăn thì hơn, tránh để trúng độc rồi lại khó chịu.”

“Phì!”

Tiết Doãn chửi mắng: “Chắc chắn trong món thịt bò luộc Tứ Xuyên này không có độc.

Dút lời, anh ta cầm đũa gắp hai miếng thịt bò bỏ vào trong miệng, nhai một cách cẩn thận.