Chiến Thần Tu La

Chương 2030




Chương 2030

“Cậu Giang, tôi đã chuẩn bị một bàn tiệc cho cậu rồi, mời cậu cùng tôi đi lên dùng bữa.

“Được”

Nói xong, Giang Nghĩa và Nguyên Bình Phàm cùng nhau đi lên lâu, đi vào trong phòng bao.

Trước mắt tất cả mọi người, Nguyên Bình Phàm lại để Giang Nghĩa ngồi vào vị trí chủ tiệc, sau đó ông ấy tự mình ngồi vào vị trí thấp hơn của Giang Nghĩa.

Nhìn thì giống như Nguyễn Bình Phàm là thuộc hạ của Giang Nghĩa vậy.

Thực ra đây vốn là điều nên làm, với thân phận chiến thần Tu La của Giang Nghĩa thì Nguyễn Bình Phàm làm như vậy là vô cùng đúng đắn.

Nhưng trừ Giang Nghĩa thì những người khác đều không biết Giang Nghĩa đã lấy lại thân phận của anh rồi.

Vậy nên trong mắt những người khác, hành động này của Giang Nghĩa là cực kì vượt quá sự cho phép!

Có người châm chọc: ‘Ô, đây chẳng phải là chiến thần Tu La sao? Đúng là không ngờ đến đấy, đúng là phúc ba đời mới có thể gặp được chiến thần.”

Ngay lập tức bên cạnh anh ta có người đính chính lại: “Chiến thần cái chó gì chứ, đã về hưu từ lâu rồi, bây giờ chỉ là một người bình thường thôi, còn chẳng bằng con chó.”

“Thế à? Vậy tại sao cái thứ chẳng bằng con chó ấy lại ngồi ở vị trí chủ tiệc?”

“Không cần thể diện mà.”

Những người này anh một câu tôi một câu, liên tục làm nhục Giang Nghĩa.

Giang Nghĩa còn chưa có bất kỳ phản ứng nào thì Nguyễn Bình Phàm đã khó chịu, ông ấy nhìn xung quanh một lượt rồi lạnh lùng nói: “Cậu Giang là ân nhân cứu mạng của tôi, ai còn dám nói nhảm thêm một câu nào nữa thì cút ra ngoài cho tôi!”

Nguyễn Bình Phàm nói vậy thì mọi người mới tem tém lại.

Sau đó bữa tiệc bắt đầu.

Thái độ tiếp đón Giang Nghĩa của Nguyễn Bình Phàm cực kỳ khách sáo, thậm chí có thể mô tả bằng từ “nhún nhường’.

Những người khác thấy Giang Nghĩa được tiếp đón nồng nhiệt như vậy, ai ai cũng cảm thấy không vui.

Những người đang ngồi ở đó, người nào cũng là quan to chức lớn, tại sao phải để một tên chẳng là gì cả như Giang Nghĩa ngồi ở vị trí chủ tiệc chứ? Quận trưởng còn khách sáo với anh như vậy.

Đúng là vô lý!

Có người thấy khó chịu, cố tình nói: ‘Nghe nói y thuật của anh Giang có một không hai, có thể làm người chết sống lại, ngay cả quận trưởng Nguyễn hết cách cứu chữa cũng khỏe lại, đúng là đáng ngạc nhiên.”

Giang Nghĩa thuận miệng nói: ‘Không phải là làm người chết sống lại, chỉ là thuật “chết giả” thôi.”

Thuật chết giả?

Ha hat Trong bữa tiệc cũng có bác sĩ, là bác sĩ riêng của Nguyên Bình Phàm – Tiết Doấn.

Trước đây vì ra nước ngoài để tìm cách cứu Nguyễn Bình Phàm nên anh ta không được chứng kiến kỳ tích của Giang Nghĩa, vậy nên anh ta không có sự hiểu biết đúng đắn về y thuật của Giang Nghĩa.

Theo anh ta, Giang Nghĩa chính là một kẻ đầu cơ trục lợi, là kẻ đã cướp đi những lợi ích vốn dĩ thuộc về anh ta.

Hừi Tiết Doãn hậm hực, cố tình giở trò xấu, anh †a nói: “Anh Giang, nếu anh tài giỏi như vậy thì chúng ta cùng chơi một trò chơi nhỏ được không?”

Giang Nghĩa mỉm cười: “Trò gì?”

Tiết Doãn đứng dậy, tiện tay cầm một nắm bột từ trong túi áo ra, sau đó tung lên không trung, số bột ấy rơi xuống tất cả các đĩa thức ăn.

Anh ta nói: “Trong số bột vừa rồi, chỉ có một ít là có độc, hơn nữa đã bị tôi kiểm soát rơi vào một đĩa thức ăn nào đó. Xin hỏi anh Giang, trong số những món äm ở đây thì món nào có độc?”

Tất cả những người có mặt trong la tiệc đều khó chịu.

Đang yên đang lành dùng bữa, ai a đầu độc trước mặt mọi người là có ý øì? Đây là đang muốn làm mọi người trúng thuốc chết hết đúng không?

Nguyên Bình Phàm nói: ‘Vớ vẩn! Tiết Doãn, bê đĩa thức ăn có độc đi mau, đừng có gây rối ở đây.”

Tiết Doãn nhún vai: ‘Được chứ, chỉ cần anh Giang chỉ ra được đĩa nào có độc thì tôi sẽ bê đi ngay; hoặc là anh Giang chủ động nhận thua thì tôi sẽ chọn ra đĩa thức có độc và bê đi. Hai cách đều được, thế nào?”

Đây chính là khiêu khích.