Chiến Thần Tu La

Chương 2013




Chương 2013

Tân Tử Dân xua tay, đi tới trước mặt Tiết Mãn, nói: “Bà Tiết, quận trưởng Nguyễn hôm nay thế nào?”

Tuyết Mãn hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu đi.

Tân Tử Dân nhìn vào bên trong, tiêu rồi, Nguyễn Bình Phàm vần nằm đó, bất động!

Trên người Nguyễn Bình Phàm vẫn còn căm 108 cây kim bạc, giống hệt như ba ngày trước, ông ấy năm ở đó không hề hít thở, nếu không phải đã chết thì còn là gì được?

Một vị bác sĩ già nói: Đừng xem nữa, người này đã chết rồi, sao có thể sống lại được? Đây không phải đang quay phim ‘Tây Du Ký”, làm gì mà có chuyện thần tiên ma quái được? Ba ngày trước, quận trưởng Nguyễn đã qua đời rồi, sự chờ đợi trong ba ngày này hoàn toàn là không cần thiết.”

“Ai nói không phải đâu? Thế mà lại có người tin quận trưởng Nguyễn sống lại được, đúng là hết nói nổi.”

Thậm chí, có người còn nói thẳng với Tân Tử Dân rằng: “Ông Tân, không phải tôi không tôn trọng ông, mà là tôi cảm thấy ông già nên hồ đồ rồi. Thế mà lại nhận Giang Nghĩa làm đệ tử cuối cùng. Ha ha, ông có biết đồ đệ của ông không đáng tin thế nào không? Anh ta không những gi ết chết quận trưởng Nguyễn, mà còn ăn nói hàm hồ, loại người này sao có thể xứng với hai từ bác sĩ? Đúng là sự sỉ nhục của bác sĩ! Ông Tân, ông có tội đấy.”

Sắc mặt Tân Tử Dân vô cùng khó coi.

Tân Uẩn ở bên cạnh nắm chặt tay lại, rất muốn cãi đôi câu cho ba mình, nhưng cô ta có thể nói gì chứ?

Giang Nghĩa đúng là đồ đệ của Tân Tử Dân, chuyện này không thể cãi được.

Tình hình bây giờ cũng là do Giang Nghĩa †ạo nên, cũng chẳng ai nói được gì.

Đồ đệ có lỗi, người làm sư phụ tất nhiên cũng có trách nhiệm, sẽ bị đám bác sĩ này bắt tay công kích, chuyện này chẳng có gì lạ.

Tân Tử Dân đi vào trong phòng.

Ông ta rất hi vọng Nguyễn Bình Phàm có thể đứng dậy.

Lúc này, Tân Uẩn bỗng nhắc nhở: “Đợi đã, ba, con nhớ ba nói sau ba ngày phải nh hết số kim này lên, lúc đó bệnh nhân mới tỉnh dậy được.”

Đúng rồi.

Sao ông ta lại quên chuyện này chứ?

Tân Tử Dân nói: “Bà Tiết, lúc đó Giang Nghĩa cũng nói vậy phải không?”

Tiết Mân gật đầu: “Đúng vậy, nhưng vừa nghe đã biết là chuyện vớ vẩn rồi, đã tới lúc này, ông Tân, tôi thấy ông đừng có bảo vệ nghé con nữa.”

Tân Tử Dân xua tay: “Không, tôi tin Giang Nghĩa nói thật.”

Vậy vấn đề tới rồi, ai đi rút 108 cây kim bạc kia bây giờ?

Chuyện này không thể làm bừa được đâu.

Nếu sai thứ tự, hoặc dùng sức không tốt, có thể sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho dù bây giờ xem ra có lẽ chẳng có chuyện ngoài ý muốn nào được.

Những bác sĩ kia, ai cũng trốn ra sau, không ai dám gánh trách nhiệm này.

Dù sao tấm gương Giang Nghĩa đang ở ngay trước mặt, nếu bọn họ cũng bị ảnh hưởng, vậy đúng là có khổ không thể nói.

Tân Tử Dân cũng không dám làm bừa.