Chiến Thần Tu La

Chương 1961




Chương 1961

Làm một Phồn Tinh đang tốt đẹp trong chớp mắt đã xong đời.

Phải biết là, nhà họ Khương đã mất mấy chục năm mới đưa Phồn Tinh các đến vị trí dân đầu trong ngành, Giang Nghĩa đã khiến một công ty lớn như vậy rớt ra khỏi †op 5 trong vòng chưa đầy một tháng.

Ha ha, thật là có bản lĩnh.

Đối với lời trách móc của Khương Lị, Giang Nghĩa cũng không tiện nói gì: “Trách nhiệm của tôi, tôi sẽ gánh.”

“Cậu sẽ gánh? Cậu gánh như thế nào?

Giang Nghĩa cậu tự giải quyết cho tốt đi!”

Bụp, Khương Lị cúp điện thoại.

Bên này, Giang Nghĩa nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, tự lẩm bẩm: “Tình hình phát sinh còn tồi tệ so với mình tưởng tượng, thậm chí còn ác liệt khó thể chịu đựng được. Đàm Thành Nghĩa, chú cũng thật đáng gờm, trong mấy ngày kế tiếp không riêng gì tôi, mà ngay cả Khương Lị và Triệu Hải Nhân đều sẽ bị chú chơi đùa trong lòng bàn tay.”

Biệt thự nhà họ Đàm.

Đàm Vĩnh Thắng xem từng bức ảnh chụp lén, mừng như điên.

Đây đều là ảnh chụp lén Giang Nghĩa.

Đàm Vĩnh Thắng chưa bao giờ thấy dáng vẻ chán chường như vậy của Giang Nghĩa, còn đâu phong thái hiên ngang ngày xưa?

Trông rất buồn cười.

Con người, một khi thất bại sẽ thể hiện qua dáng vẻ tướng mạo.

Nhìn dáng vẻ chán nản của Giang Nghĩa là biết cuộc sống của anh trôi qua vô cùng không tốt.

Quản gia già nói: “Thành Nghĩa thật đúng là có bản lĩnh, chỉ trong ngắn ngủn mấy ngày mà thông qua một loạt các sắp xếp đã diệt được Phồn Tinh các vô cùng lớn mạnh. Ở trước mặt Thành Nghĩa, Giang Nghĩa hoàn toàn không đỡ nổi một đòn.”

Đàm Vĩnh Thắng gật đầu: ‘Đứa trẻ này quả thực rất đáng gờm, từ nhỏ nó đã thông minh tột đỉnh. Thành thật mà nói, nhiều khi nhìn nó tôi đêu cảm thấy sợ hãi. Đây là lý do vì sao mà từ nhiều năm về trước tôi vẫn không dám thả nó ra ngoài.”

Năm đó, nếu không phải Đàm Vĩnh Thắng lừa gạt, nếu không phải Đàm Thành Nghĩa quá chính trực thì vài thủ đoạn nhỏ của Đàm Vĩnh Thắng vốn không thể bắt được Đàm Thành Nghĩa.

Nếu đối kháng chính diện đao thật súng thật thì vẫn chưa có người nào có thể đánh bại Đàm Thành Nghĩa.

Đàm Vĩnh Thắng vuốt râu, nói: “Bây giờ tôi thả nó ra để nó đối chọi với Giang Nghĩa.

Hai con hổ đánh nhau tất có một con bị thương, đương nhiên người chết chắc chăn sẽ là Giang Nghĩa nhưng tôi cũng không thể không đề phòng con hổ dữ Thành Nghĩa này. Tôi sợ rằng trong lòng nó, sau khi diệt trừ Giang Nghĩa thì sẽ đến diệt trừ tôi?”

Quản gia già thở dài: ‘Không còn nghi ngờ gì nữa, mâu thuần giữa hai ba con ông đã không thể hóa giải được nữa. Hiện giờ hai người có chung một kẻ thù là Giang Nghĩa, nên tạm thời có thể hòa giải. Một khi giải quyết Giang Nghĩa xong thì mâu thuân giữa hai ba con ông sẽ bộc phát dữ dội. Vậy nên ông chủ, hiện giờ ông nên giấu mình lại, nhân lúc hai người kia đấu đến một mất một còn thì dồn lực lượng lại, chuẩn bị cho Đàm Thành Nghĩa một đòn chí mạng.”

Đàm Vĩnh Thắng mỉm cười: ‘Ý tưởng của ông tình cờ lại trùng với ý tưởng của tôi!”