Chiến Thần Tu La

Chương 1956




Chương 1956

Giang Nghĩa lại nghênh đón thêm một đối thủ nữa, không giải quyết Đàm Thành Nghĩa thì kế hoạch tiêu diệt nhà họ Đàm không thể thực hiện được.

Quả thật không hề dễ!

Biệt thự nhà họ Đàm được bao quanh bởi tiếng nhạc.

Mặt Đàm Vĩnh Thắng hớn hở, phấn khởi nói: “Thành Nghĩa, mày giỏi thật đấy, vừa ra trận đã hạ được uy phong của Giang Nghĩa! Ngoài mặt thì muốn cướp địa bàn của nhà họ Triệu, nhưng thực tế là muốn “dọn sạch” Phồn Tỉnh các, dương đông kích tây, Giang Nghĩa bị đánh đến trở tay không kịp. Thành Nghĩa, bản lĩnh của mày đúng là không nhỏ.”

Quản gia già cũng rất khâm phục.

Phải biết là trước đây họ đã giao chiến mấy lân với Giang Nghĩa, nhưng lần nào cũng đều thua, chiến thắng lần này của Đàm Thành Nghĩa vô cùng có ý nghĩa.

Ít nhất chứng minh Giang Nghĩa cũng không phải không thể đánh bại.

Đàm Vĩnh Thăng nâng ly rượu lên, vui vẻ nói: “Thành Nghĩa, mày xem, mày xem đi, chỉ cần hai ba con chúng ta đồng lòng thì chắc chắn không ai có thể đánh bại.”

Đàm Thành Nghĩa cười ha ha, đẩy ly rượu trên bàn ra.

Ông ta lạnh lùng cười: “Tôi đã từng nói, đối phó với Giang Nghĩa chỉ đơn giản là để báo thù cho Quốc Đống, tôi không muốn nghĩ nhiều đến quan hệ với ông. Hơn nữa, tôi còn một chuyện muốn thông báo cho ông biết, Tinh Nguyệt các mới thành lập không hoàn toàn thuộc về nhà họ Đàm, tôi dùng danh nghĩa cháu trai ruột của ông để thành lập đấy. Lão cáo già, chuyện này ông có thể đồng ý không?”

Cháu trai ruột à?

Đàm Quốc Đống sao?

Đàm Vĩnh Thắng lạnh lùng cười thầm, một người đã chết thì làm sao có thể uy hiếp được ông ta chứ? Đàm Thành Nghĩa làm như vậy đơn giản là muốn tranh giành một chút thể diện cho Đàm Quốc Đống mà thôi, Ì ai bảo nó chết khó coi như vậy.

“Hoàn toàn có thể.” Đàm Vĩnh Thắng nói: “Mày lấy thân phận của Quốc Đống để thành lập Tinh Nguyệt các, tao hoàn toàn Am ủng hộ.

Đàm Thanh Nghĩa gật đầu: ‘Đây là do ông nói đấy, đừng hối hận.”

“Có gì phải hối hận chứ? Đừng nói là dùng danh nghĩa của Quốc Đống để thành lập Tỉnh Nguyệt các, cho dù là nhường vị trí gia chủ cho nó, tao cũng sẽ không nói hai lời.”

Nhìn dáng vẻ oai phong lãm liệt của Đàm Vĩnh Thắng cứ như thật sự sẽ không xảy ra chuyện gì vậy.

Đàm Thành Nghĩa thì không tin lời của ông †a, lạnh lùng cười một tiếng, không nói câu nào đã rời đi.

Thật xấu hổ.

Dù cho Đàm Vĩnh Thắng khách sáo đến mức nào, thì Đàm Thành Nghĩa cũng không nể mặt, vẫn chưa có ai dám làm như vậy với Đàm Vĩnh Thăng. Người bình thường nếu thờ ơ với Đàm Vĩnh Thăng một chút thôi cũng sẽ bị trừng phạt đến chết, chứ đừng nói đến ở khắp nơi gây khó dễ cho ông ta.

“HÙT: Đàm Vĩnh Thắng đập ly rượu lên bàn, hăn học nói: “Nó cho rằng nó là ai? Ngày hôm nay, nó có thể có được tất cả đều là do tôi ban tặng cải Đợi đi, đợi khi nó xử lý xong Giang Nghĩa thì tôi cũng sẽ xử lý nốt nó luôn. Tôi làm một kẻ cô độc cũng rất tốt!”

Quản gia già bất lực lắc đầu, nhìn hai ba con họ đi đến bước đường này thật sự ông ta cũng không thoải mái lắm, dù gì ông ta cũng chính mắt thấy Đàm Thành Nghĩa lớn lên.

Hai ngày sau.

Ở một khu vực phía tây của thủ đô, có một công ty mới được thành lập.

Tỉnh Nguyệt các!