Chiến Thần Tu La

Chương 1928




Chương 1928

Bảo Bình cũng có cùng suy nghĩ: “Đúng đó chỉ huy, chúng ta lùi một bước đi, đừng hợp tác với Đàm Quốc Đống nữa. Như vậy dù anh ta có thật sự nương tựa hay giả vờ nương tựa thì cũng chẳng liên quan đến chúng ta. Đàm Vĩnh Thắng bỏ xe giữ tướng cũng sẽ trở thành một nước đi sai lầm, chúng ta không tổn thất gì cả”

Lời họ nói đều có lý.

Nhưng Giang Nghĩa vẫn đang suy nghĩ.

Lùi bước?

Có thể, làm như vậy đúng là an toàn, nhưng hậu quả của sự an toàn là mất đi cơ hội tốt để tiêu diệt nhà họ Đàm.

Những người làm việc lớn không thể bảo thủ như vậy được.

Nhưng anh cũng không thể làm kẻ lỗ mã ng, liều lĩnh.

Anh đang phải cân nhắc giữa được và mất.

Sau nửa tiếng im lặng, cuối cùng Giang Nghĩa cũng lên tiếng: “Không lùi, tiến lên KH Bạch Dương và Bảo Bình đều không hiểu.

“Chỉ huy, là sao ạ?”

Giang Nghĩa giải thích: “Nghĩ theo chiều hướng xấu nhất đi, Đàm Quốc Đống và Đàm Vĩnh Thắng hy sinh nhiều như vậy chẳng phải là muốn chúng ta lơ là, lấy được thông tin từ chúng ta để tiêu diệt chúng ta hay sao?”

“Chúng ta không thể cho họ cơ hội và thời gian được, trực tiếp chiếu tướng!”

Giang Nghĩa cười lạnh lùng: “Lần này chúng ta làm kẻ lưu manh vô lại đi, không quan tâm “có qua có lại”. Tôi không chỉ muốn một “thành ý”, tôi còn muốn hai, ba, vô số “thành ý”! Cho đến khi nhà họ Đàm không còn gì nữa thì thôi.”

Nghe đến đây, mọi người đều vui vẻ.

Bạch Dương giơ ngón tay cái lên: “Cao minh. Bọn họ muốn bỏ xe giữ tướng, hy sinh Chế tạo Trí Canh để làm “thành ý”

đúng không? Vậy chúng ta sẽ làm kẻ lưu manh vô lại, để ông ta hy sinh nốt pháo, mã, tượng, sĩ, chỉ còn lại một mình tướng!”

“Ông ta không hy sinh thì chúng ta không hợp tác nữa”

“Ông ta hy sinh thì lại trúng kế của chúng ta.

“Chỉ huy, lần này tôi ủng hộ anh, tuy điều này hơi vô liêm sỉ, nhưng hữu dụng!”

Xem ra đây là một cách không có rủi ro, lấy tiến làm lùi.

Nhưng đã vô thức gieo xuống mầm tai hoa.

Trong biệt thự nhà họ Đàm, tiếng nhạc du dương chậm rãi vang lên, Đàm Vĩnh Thắng ngâm nga theo điệu nhạc, lòng tràn ngập niềm vui.

Đàm Quốc Đống bước vào, lo lắng nói: “Ông nội, không ổn, xảy ra chuyện rồi!”

Đàm Vĩnh Thắng còn chẳng thèm nhướng mị, hỏi: “Xảy ra chuyện gì mà khiến cháu phải lo lắng như vậy? Giới truyền thông lại đưa tin vớ vẩn à?”

“Không phải.” Đàm Quốc Đống giải thích: “Là Giang Nghĩa, tên khốn đó vô cùng gian xảo, được nước lấn tới!”

Lúc này Đàm Vĩnh Thắng mới ngước mắt nhìn anh ta, hỏi: “Giang Nghĩa? Sao cậu ta lại được nước lấn tới? Cậu ta vẫn không tin cháu à?”