Chiến Thần Tu La

Chương 1865




Chương 1865

Chỉ cần Giang Nghĩa tham gia, vậy Cận Đông Thành còn hy vọng giành quán quân u?

Không được.

Kiên quyết không thể nhượng bộ, cho dù là sư phụ của ông ta làm người bảo đảm cũng không được!

Cận Đông Thành xụ mặt xuống, có chút không khách sáo nói: “Sư phụ, không phải con không nói tình nghĩa, mà là tất cả mọi chuyện đều phải dựa theo quy trình.”

“Giang Nghĩa tham gia báo danh băng thân phận dân thường đã rất không phù hợp rồi, sư phụ làm người bảo đảm, thật ra cũng không thích hợp. Bởi vì sư phụ người đã nghỉ hưu, thật ra cũng là dân thường.”

“Người tham gia thi đấu và người bảo đảm đều là dân thường, điều này thật sự không được.’ Ông ta nhất quyết không để Giang Nghĩa vào cánh cửa này.

Ông Chung nghe vậy, lông mày nhíu chặt, ngẩng đầu tức giận quát: “Cận Đông Thành, cậu đang khiêu khích tôi sao?”

Cận Đông Thành bị dọa giật mình.

Ông ta lùi lại một bước, vội vàng giải thích: “Sư phụ, nếu người cứ muốn tiến cử Giang Nghĩa cũng không phải không được, chỉ là có một điều kiện.”

“Điều kiện gì?”

“Bây giờ kêu Giang Nghĩa chiến thắng con tại đây!”

Ông Chung nhíu mày.

Ai cũng biết sự lợi hại của Giang Nghĩa, Cận Đông Thành còn từng thua Giang Nghĩa, bây giờ sao có can đảm nói ra lời như này chứ?

Thật ra ông Chung không biết, tối hôm qua Giang Nghĩa vừa tiến hành một trận ác chiến, lúc này còn chưa khôi phục.

Tối hôm qua đánh từ tầng một đến tầng mười, cuối cùng là một trận đại chiến với Ma Kết, Giang Nghĩa đã tiêu hao quá nhiều tinh lực, trên người cũng có rất nhiều vết thương, chưa có khôi phục.

Giang Nghĩa của lúc này e là chỉ có một nửa thực lực của bình thường.

Ông Chung không biết, nhưng Cận Đông Thành biết.

Sau khi biết được tin Giang Nghĩa tham gia thi đấu, ông ta lập tức sử dụng kênh chính phủ điều tra mọi tin tức liên quan tới Giang Nghĩa, sau khi biết được tình hình chiến đấu của Giang Nghĩa tối qua, Cận Đông “Thành có một suy nghĩ tà ác.

Nhân cơ hội cậu bệnh muốn lấy mạng cậu.

Nếu muốn giao thủ với Giang Nghĩa, vậy thì lúc này chắc chăn là thời cơ tốt nhất.

Đợi hai hôm nữa Giang Nghĩa sẽ khôi phục, muốn đánh bại cậu ta thì không thể nữa.

Vì vậy, Cận Đông Thành rất đắc ý nói: “Như thế nào, Giang Nghĩa, đây là khai ân lớn nhất tôi dành cho cậu, nếu cậu có thể đánh bại tôi ở đây, vậy tôi công nhận thực lực của cậu, cho phép cậu tham gia cuộc thi đấu lựa chọn.”

“Hơn nữa nếu cậu có thể thắng tôi, vậy tôi không có hứng thú gì nữa, chủ động từ bỏ tham gia cuộc thi đấu lựa chọn.”

“Như thế nào?”

Ông ta đang ép Giang Nghĩa.

Ông Chung nói: “Đông Thành, cậu điên rồi sao? Cậu chỉ cần nhường một đường là được, cần gì ép như vậy? Cậu sẽ hại chết chính mình.”