Chiến Thần Tu La

Chương 1844




Chương 1844

“Con biết rồi ba”.

Mạc Nguyên hít sâu một hơi: “Không ngờ 3ocrates lại ác như vậy, sớm biết vậy lần trước đánh mạnh thêm tí nữa.”

Bạch Dương cười cười, đang định nói thì bị Giang Nghĩa ngăn lại.

Giang Nghĩa nhàn nhạt nói: “Được rồi, mau tắm rửa nghỉ ngơi đi, mấy ngày nay đừng chạy tung lung”

“Dạ, sư phụ.”

Mạc Nguyên đứng dậy và rời đi.

Giang Nghĩa nói với Mạc Thanh Tùng: “Chuyện này cuối cùng đã được giải quyết, tôi cũng về đây, ông chủ Mạc, tôi đi trước.”

“Ngài Giang cứ đi thong thả.”

Trên chiếc xe rời đi.

Bạch Dương vừa lái xe vừa hỏi: “Thống soái, vừa rồi tại sao ngài lại ngăn tôi nói ra sự thật?”

“Không cần thiết.”

“Người không muốn cha con nhà họ Mạc biết?”

“Ừm. Tình hình hiện tại đã rất tốt rồi, không cần để bọn họ biết quá nhiều. Thử tưởng tượng xem, nếu Mạc Nguyên biết chúng ta được Socrates “cứu”, cậu ta sẽ nghĩ như thế nào? Nếu cậu ta biết hung thủ là người khác thì sẽ làm thế nào?”

Bạch Dương mỉm cười: “Dựa vào tính xốc nổi của thằng nhóc đó, tôi đoán cậu ta sẽ lao thẳng vào Khoa học kỹ thuật Trọng Môn gây sự nhỉ?”

“Chính thế, Mạc Nguyên dám làm dám chịu là tốt, nhưng cậu ta còn quá trẻ, làm việc không suy nghĩ thấu đáo, thế nên không phải chuyện gì cũng nói cho cậu ta biết, sau này nếu cần thì mới nói cho cậu ta”

“Đã hiểu, thống soái.”

Bạch Dương đạp ga, chiếc xe tăng tốc lao đi.

Khi trời tối, họ trở lại tòa nhà văn phòng của Khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc.

Liên tục chạy đôn chạy đáo vì việc của nhà họ Mạc suốt mấy ngày, khi có thể trở lại Khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc, Giang Nghĩa thực sự cảm thấy có chút cảm giác “về nhà”.

Anh vừa vào cổng, thư ký Miêu Đồng đã đi tới nói: “Chủ tịch Giang, anh đã về rồi, có một người đàn ông đến tìm gặp anh mấy lần, hôm nay anh ta đến đây từ sáng sớm, đợi đến tận trời tối, anh ta nói hôm nay không gặp anh thì sẽ không rời đi, thật sự là rất đau đầu.”

Giang Nghĩa khẽ nhíu mày, vừa định nghỉ ngơi, lại dính phải phiền toái à?

“Người đàn ông đó là ai?”

“Tôi không biết. Tôi hỏi anh ta, anh ta cũng không nói cho tôi biết. Anh ta chỉ nói đợi Chủ tịch Giang gặp là biết. Mấy lần tôi suýt nữa đã không kìm được gọi cảnh sát.

Người đàn ông này thực sự rất kỳ lạ.”

“Được rồi, hiện tại anh ta ở đâu?”

“Phòng tiếp tân.”

“Ừm.”

Giang Nghĩa đi thắng đến phòng tiếp tân, dừng lại ở cửa hai giây, sau đó đưa tay ra mở cửa.

Vừa mở cửa, liền nhìn thấy một người đàn Ông cao to vạm vỡ đang ngồi thẳng trên chiếc ghế trong phòng tiếp khách, trước mặt là những tách trà được sắp xếp ngay ngắn.