Chiến Thần Tu La

Chương 1841




Chương 1841

Tiểu nhân, quả thực là hành vi của tiểu nhân.

Laura nghiến răng nghiến lợi nói: “Socrates, ông đừng vui mừng quá sớm, tôi sẽ lập tức tìm tới giết ông!”

Không chỉ có cô ta, mà những người trong giới y dược cũng tức giận hét lên: “Bây giờ chúng ta sẽ đến Hiệu thuốc Văn Tinh và giết tên khốn Socrates đó!”

Ngay khi mọi người chuẩn bị rời đi, màn hình sáng lên.

Chỉ thấy Socrates vừa xuống máy bay và nói với máy quay: “Hi, chào các bạn cũ ở thủ đô, xin chào mọi người. Bây giờ mọi người đang muốn đánh chết tôi phải không? Ngại thế, tôi đã ra nước ngoài rồi, mọi người không đánh được đâu, tức giận lắm chứ gì? Lêu lêu lêuuuuuuu.”

Bên dưới im thin thít.

Vừa rồi tất cả mọi người còn vô cùng tức giận, la hét ầm ĩ, kết quả bọn họ còn chưa kịp ra tay thì đã bị khiêu khích trắng trợn thế này, quan trọng là bọn họ dường như thật sự không làm được gì Socrates.

Đúng là tức chết.

Còn là kiểu tức anh ách trong lồ ng ngực.

Tức giận mà gây nội thương đó!

Bạch Dương nhìn Giang Nghĩa, rồi nhìn đám người phía dưới, cười khổ lắc đầu.

Việc Socrates bỏ trốn là do Giang Nghĩa sắp xếp, đó là một kiểu đền bù cho Socrates, cảm ơn ông ta vì đã thay mặt nhà họ Mạc gánh vác mọi trách nhiệm.

Chỉ là đáng thương cho những người dưới đó không có chỗ xả cơn thịnh nộ mà thôi.

Đặc biệt là Laura.

Vừa rồi cô ta luôn mồm luôn miệng bảo muốn giết Socrates, nhưng bây giờ thì hay rồi, ông ta đã sang nước ngoài rồi, muốn bắt cũng không bắt được, đợi khi Socrates trở về gia tộc của mình, đó mới thực sự là thả hổ về rừng, chẳng có cách nào cả.

Cô ta nhìn Giang Nghĩa, trong lòng giống như một tấm gương sáng, biết Giang Nghĩa nhất định là người sắp xếp tất cả những chuyện này.

Một là đạt được mối quan hệ hợp tác với Socrates, hai là Giang Nghĩa chắc chắn cũng lo sợ rằng lỡ như Socrates bị bắt thì sự thật sẽ bị phơi bày.

Về tình về lý, bất kể công hay tư, Giang Nghĩa đều sẽ sắp xếp để Socrates chạy trốn.

Tốc độ này thực sự quá nhanh.

Thời gian họp báo được chọn cũng rất đúng lúc, đợi khi họ muốn bắt Socrates, mới nhận ra rằng ông ta đã bỏ chạy.

Laura lại thua lần nữa.

“Đáng ghét!”

“Giang Nghĩa, chuyện của chúng ta còn chưa xong đâu.’ Laura tức giận xoay người rời đi, cô ta không thể ở lại hiện trường một phút giây nào nữa, nếu như tiếp tục ở lại chỗ này, chỉ sợ cô ta thật sự sẽ tức giận đến hộc máu.

Bây giờ cô ta có thể hiểu tại sao Weiss tức giận đến mức hộc máu mà chết.

Nếu ý chí của Laura yếu hơn, hôm nay cô ta có thể đã có kết cục giống như Weiss.

Không thắng được Giang Nghĩa cũng không sao.

Điều khó chịu nhất là bị anh đùa giốn xoay mòng mòng, mọi kế hoạch của bản thân đều thành công cốc, sau khi kết thúc còn bị chế nhạo trào phúng.