Chiến Thần Tu La

Chương 1769




Chương 1769

Ngồi không chờ chết?

Đó cũng không phải phong cách của Giang Nghĩa.

Làm như nào hình như đều sai hết, cũng chính vì như vậy, Giang Nghĩa mới tâm phiền ý loạn.

Anh lặng lẽ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, hờ hững nói: “Lái xe đi.”

Ít nhất giờ phút này, Giang Nghĩa vẫn chưa có một cách giải quyết quá tốt; đi bước nào tính bước đó, thuyền tới đầu cầu tự thẳng, có lẽ qua một khoảng thời gian sư phụ sẽ có thể nghĩ thông, không tiếp tục làm khó với Giang Nghĩa thì sao?

Hy vọng như vậy.

Ở một bên khác.

Ở trong căn nhà gỗ của Hộ Vệ Doanh ở ngoại thành, Ôn Nhược Hà rót ly trà, từ từ thưởng thức.

Người vợ Uông Oánh Hà đi chân trần tới: “Kết thúc rồi, Giang Nghĩa đã đi.”

Ôn Nhược Hà không ngẩng đầu lên, hỏi: “Kết quả như nào?”

Uông Oánh Hà lắc đầu: “E là phải làm ông thất vọng, Lôi Hạo thua Giang Nghĩa rất thảm, bất luận là từ danh vọng hay từ thực lực của bản thân, cậu ta đều không phải đối thủ của Giang Nghĩa.

Ôn Nhược Hà cười dửng dưng: “Đây không phải là kết quả tất nhiên hay sao? Tính là thất vọng gì chứ?”

Ông ta đứng dậy, đi về phía bàn sách.

“Hiện nay Giang Nghĩa đứng ở đỉnh phong, mà Lôi Hạo vấn đang trong giai đoạn tiến bộ, vốn không phải một cấp bậc; nếu Lôi Hạo của bây giờ có thể đánh bại Giang Nghĩa, vậy tôi còn cần thiết huấn luyện nó hay sao? Trực tiếp để nó tham gia tuyển chọn không phải là xong rồi hay sao?”

Uông Oánh Hà không hiểu: “Nếu ông biết rõ Lôi Hạo sẽ thua, tại sao còn muốn sắp xếp buổi gặp mặt hôm nay?”

Ôn Nhược Hà nói đầy thâm ý: “Bởi vì tôi muốn Lôi Hạo thua.”

“Ông muốn cậu ta thua?”

“Không sai. Tuy Lôi Hạo thiên phú rất mạnh, nhưng vì rất lâu không có đối thủ đủ tiêu chuẩn, dẫn tới ánh mắt của nó hạn hẹp, tự đại, đây là một chuyện rất không tốt. Từ xưa có câu, lính kiêu ắt sẽ thua.”

Ôn Nhược Hà nói: “Nếu đã muốn huấn luyện Lôi Hạo, điều đầu tiên phải làm chính là loại bỏ sự kiêu ngạo trên người, khiến nó có thể dẫn xuống đối diện chính xác với vấn đề của mình.

“Hôm nay tôi sắp xếp nó và Giang Nghĩa gặp mặt, chính là muốn khiến nó biết sự đáng sợ của Giang Nghĩa, thấy được sự chênh lệch giữa mình và Giang Nghĩa. Như vậy mới có thể càng kích phát lòng tiến bộ của Lôi Hạo, cũng có thể xây dựng rõ mục tiêu của nó.”

Uông Oánh Hà đã cười: “Ông nhìn ông đi, miệng đầy đạo lý. Ông không sợ đả kích Lôi Hạo quá đáng, trực tiếp tự vân hay sao?”

“Không đâu.” Ôn Nhược Hà nói: “Lôi Hạo đâu phải là bà, thua chỉ biết khóc. Là cường giả, thua không đáng sợ, rèn luyện để mình thắng lại mới tốt. Nếu ngay cả chút phẩm chất này cũng không có, vậy nó căn bản không có tư cách trở thành cường giả.”

Khựng lại một chút, ông ta tiếp tục nói: “Tôi tin, Lôi Hạo của lúc này nhất định đang liều mạng luyện tập, dùng Giang Nghĩa là mục tiêu, thê phải vượt qua cậu ta!”

Khoé miệng của Ôn Nhược Hà nở nụ cười tà ác.

Ông ta đưa tay cầm bút lông, viết năm chữ to trên giấy Tuyên: trái tim của cường giả!

Giang Nghĩa vừa về tới công ty thì có một chủ quản đi tới nói: “Chủ tịch, đồ đệ của cậu tới, đang đợi cậu ở trong phòng Đồ đệ?

Giang Nghĩa nhíu mày, anh hình như không có thu nhận đồ đệ gì cả?