Chiến Thần Tu La

Chương 1745




Chương 1745

Lúc trước li3m còn ok, nhưng hiện tại lại chủ động băng lòng làm cháu người ta, chuyện này cũng li3m quá đáng rồi, không có chừng mực.

Tuy nhiên, bọn họ cũng chỉ là một số quần chúng ngu dốt không biết chân tướng sự việc mà thôi.

Những người thực sự biết về tình hình lại có một cách nhìn khác.

Đàm Vĩnh Thắng có chút ngượng ngùng, nói: “Chủ tịch Giang thật là hài hước.

“Gia chủ Đàm cho răng tôi hài hước, vậy thì chính là hài hước.”

Hai người nói thêm vài câu, sau đó hội nghị chính thức kết thúc, các nhân viên đều rời khỏi hiện trường.

Đàm Vĩnh Thắng cũng rời khỏi Khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc.

Vốn dĩ hôm nay ông ta đến là để chuẩn bị ‘chiến đấu’ với Giang Nghĩa, nhưng không ngờ rằng Giang Nghĩa lại khách khí với ông ta như vậy, một chút không lịch sự cũng không có, thậm chí còn quỳ gối li3m chân hết lần này đến lần khác.

Điều này khiến Đàm Vĩnh Thắng vô cùng ngạc nhiên.

Rời khỏi tòa nhà và lên xe, Đàm Vĩnh Thắng vẫn chưa thể hoàn hồn lại sau cú sốc trước đó.

Bên cạnh, Đàm Quốc Đống tò mò hỏi: “Ông nội, sao lại có vẻ bận tâm trăm bề như vậy? Chẳng lẽ ông bị Giang Nghĩa tính kế rồi?”

Đàm Vĩnh Thắng lắc đầu, nói: “Không có chuyện đó, chẳng những không có mà Giang Nghĩa còn vô cùng khách khí với ông.

Thế là, Đàm Vĩnh Thắng đã kể lại tất cả những gì vừa xảy ra.

Đàm Quốc Đống nghe xong, cười haha và phân tích: “Ông nội, ông không cần suy nghĩ nhiều. Theo cháu thấy, hành động của Giang Nghĩa là rất bình thường.”

“Vậy sao?”

“Đương nhiên! Bây giờ anh ta vừa mới ngồi vào ghế chủ tịch, rất không vững chắc, đương nhiên cần thông qua việc lấy lòng nhà họ Đàm chúng ta để củng cố vị trí của anh ta.

Đàm Vĩnh Thắng nói: “Lý giải như vậy cũng không sai, nhưng Giang Nghĩa có chút quỳ gối li3m chân hơi quá, còn nói gì mà là cháu của ông. Đường đường là chủ tịch một tập đoàn, sao có thể thấp hèn như vậy?”

“Có gì không thể chứ? Vì lợi ích, chuyện gì cũng có thể làm.” Đàm Quốc Đống nói: “Dù sao, thứ nhà họ Đàm chúng ta cần quan tâm đ ến chỉ có một chữ – Tiền. Về phần Giang Nghĩa làm chủ tịch hay Giang Hàn Phi làm, điều đó không quan trọng.”

“Nếu Giang Nghĩa đã quỳ gối li3m chân chúng ta rồi, chúng ta không cần coi anh ta là kẻ thù, còn có thể lợi dụng hợp tác.

Chỉ cần anh ta có thể chứng minh được khả năng kiếm tiền của mình, mọi chuyện đều dễ nói.”

Đàm Vĩnh Thắng gật đầu.

Sau đó, ông ta lại nói: “Nhắc đến Giang Hàn Phi lại càng kỳ lạ. Ông luôn cảm thấy Giang Hàn Phi hiện tại và Giang Hàn Phi trước đây như hai người khác biệt. Không có sự gian giảo và ngang ngược trước đây mà trở nên nhẹ nhàng yểu điệu. Hơn nữa, ông ta dường như không có chút thái độ thù địch với Giang Nghĩa, tên Lưu Cảnh Minh kia cũng không biết chạy đi đâu rồi, thật là kỳ quái.”

Đàm Quốc Đống nói: “Những thứ này cũng không có gì lạ. Ông nội, ông nghĩ xem, Giang Hàn Phi đã bị người ta đánh bại, vậy thắng làm vua thua làm giặc, thua không phải là phải ngoan ngoãn sao? Làm sao có thể còn ngông cuồng như trước? Về phần Lưu Cảnh Minh, chỉ là một nhân vật nhỏ, mặc kệ cậu ta đi đâu, chết cũng không sao ca.

Phân tích về Lưu Cảnh Minh khiến Đàm Vĩnh Thắng yên tâm không ít.