Chiến Thần Tu La

Chương 1646




CHƯƠNG 1646

Nói cách khác, Giang Nghĩa đang cho Dạ Cầm có cơ hội tẩy trắng.

Dùng tiền nuôi bọn họ, sau đó để bọn họ mỗi ngày giúp người dân bình thường, bảo vệ sự an toàn của bọn họ.

Đây được xem như là một chuyện vô cùng tốt.

Phi Kê kích động nói: “Anh Giang, anh đúng là bồ tát sống.

“Thôi được rồi, cậu lui xuống đi. À đúng rồi, người như Vương Mãnh đừng có giữ lại ở Dạ Cầm, giống như cậu đã nói, băng nhóm các cậu vấn nên thanh lọc cho sạch sẽ”

“Vâng.

Phi Kê lập tức đứng dậy cho người dân Vương Mãnh đi ra ngoài.

Từ bây giờ trở đi, Dạ Cầm tác oai tác oái một vùng đã không còn tôn tại nữa, thứ còn lại là Dạ Cầm lương thiện bảo vệ sự an toàn cho mọi người.

Cuộc cãi vã đã lắng xuống.

Nhìn đồng hồ, trời đã rạng sáng, trận ầm T này của bọn họ đã kéo dài hơn ba tiếng đồng hồ.

Giang Nghĩa thở dài một hơi rồi nhìn Miêu San ở bên kia, lại nhìn Miêu Đồng, anh hỏi: “Nhà này là của aï?”

Miêu Đồng nói: “Là tôi bỏ tiền ra thuê, nhưng nó ỉ vào Vương Mãnh cho nên ăn không ở không ở chỗ tôi, tôi lại không dám nói cái gì.”

Giang Nghĩa gật đầu nói với Miêu San: “Cho cô một tiếng đồng hồ thu dọn đồ đạc và cút khỏi chỗ này.”

Miêu San trợn trắng mắt, mặc dù không biết thân phận thật sự của Giang Nghĩa, nhưng nhìn thấy thái độ của Phi Kê đối với anh liền biết Giang Nghĩa chắc chắn không phải là người đơn giản.

Hơn nữa, thân thủ của Giang Nghĩa mạnh đến mức không còn từ nào để nói.

Lúc đầu Miêu San còn xem thường chị gái Miêu Đồng, cho rằng chị mình tìm một người bạn trai vô dụng, bây giờ mới biết hóa ra chị mình lại tìm một người đàn ông mạnh mẽ như thế để làm chỗ dựa.

E là cả đời này mình cũng không thể đuổi kịp cô ta nữa.

Miêu San không dám chậm trễ, nhanh chóng trở về phòng thu dọn đồ đạc rời khỏi nhà.

Lúc này, Giang Nghĩa mở điện thoại ra chọn mấy căn nhà cho Miêu Đồng xem.

“Cô xem mấy căn nhà này đi, thích căn nhà nào tôi sẽ mua tặng cho cô căn đó, sau này không cần phải thuê phòng nữa”

Miêu Đồng được yêu mà sợ: “Không, không cần đầu, tôi còn thiếu anh món nợ ân tình mười lăm tỷ chưa trả.”

“Không cần phải khách sáo, cứ chọn đi.”

Miêu Đồng nhìn hình ảnh nhà cửa trong điện thoại di động, nhịn không được mà hỏi: “Giang Nghĩa, rốt cuộc thì anh là ai vậy? Nếu như chỉ là con trai của chủ tịch Giang thì không thể nào lợi hại như thế.”

Giang Nghĩa cười nói: “Cô không cần biết những thứ này.”

Miêu Đông lại hỏi: “Vậy anh đối xử với tôi tốt như thế, còn không thèm cơ thể của tôi, thế thì anh muốn thông qua tôi để có được cái gì? Tôi nói thật với anh, tôi không có bảo vật gia truyền quý giá gì đâu, không có đồ tốt đưa cho anh.”

Giang Nghĩa thu lại nụ cười, dùng giọng nói cực kỳ nghiêm túc nói với cô ta: “Tôi giúp cô chỉ vì muốn hỏi rõ một vài chuyện từ chõ cô.

“Chuyện gì?”