Chiến Thần Tu La

Chương 1244




CHƯƠNG 1244

Hầu Dương siết áo sơ mi, cố ý hỏi: “Cậu Giang, cậu biết tôi ở trong ngành này đã làm bao nhiêu năm không?”

Giang Nghĩa lắc đầu.

“Nói cho cậu biết, tôi 12 tuổi thì vào công ty làm học trò, lại làm marketing, quảng cáo, kế toán, luyện công, chỉ cần là chức vụ có liên quan tới trang sức, tôi đều từng làm.

“Ngành này, tuyệt đối không có ai hiểu hơn tôi.”

“Tôi đã làm gần 30 năm mới có năng lực đảm nhiệm chức giám đốc thu mua, mới luyện ra đôi hỏa nhãn kim tinh. Mà cậu, chỉ tiếp xúc mấy tháng thì dám ngồi ngang hàng với tôi.”

“Ha ha, cậu thật sự nói phét không biết ngượng mồm!”

Xem ra, oán niệm của người này rất sâu.

Giang Nghĩa ho một tiếng, nói: “Có vài chuyện, tay nghề giỏi không phải nằm ở số năm. Ông cái gì cũng hiểu một chút, nhưng ông cái gì cũng không tinh thông thì có tác dụng gì? Ông chủ của công xưởng, đâu cần hiểu thao tác cụ thể nhỉ?”

Hầu Dương bị chặn có chút không chịu.

Đúng vậy, ông ta cái gì cũng hiểu, kiến thức rất rộng, nhưng cụ thể với bất kỳ mảng nào cũng không đạt tới trình độ chuyên nghiệp.

Đây chính là điểm yếu lớn nhất của ông ta.

Cái gì cũng biết, nhưng cái gì cũng không tinh thông.

Lúc này, thư ký của Hầu Dương đi tới thay ông ta giải vây: “Ha ha, anh Giang, bản lĩnh của anh tôi chưa nhìn thấy, nhưng sự lợi hại của miệng lưỡi của anh chúng tôi thật sự diện kiến rồi.”

Giang Nghĩa đã cười: “Người lớn nói chuyện, trẻ con chen mồm cái gì?”

Một câu nói chặn đứng họng thư ký không biết gì.

Thư ký muốn phản bác, lập tức bị Hầu Dương cản lại, đúng vậy, ở trường hợp như này, một thư ký như anh ta không thích hợp để nói nhiều.

Mọi chuyện hãy giao cho thành tích thực tế nói đi.

Hầu Dương nói: “Mấy lời nói nhảm chúng ta không nói nữa, Giang Nghĩa, mục đích hôm nay gọi cậu tới, thiết nghĩ cậu đã rất rõ rồi. Ông chủ của chúng tôi muốn từ trong một lô hàng mới giữ lại 10 viên, tất cả số còn lại sẽ bán qua tay. Cho nên, lần này cậu phải có ánh mắt cay độc một chút, giữ lại đồ tốt, nếu không chúng ta sẽ lỗ.”

Giang Nghĩa gật đầu: “Không thành vấn đề.”

“Được, vậy cậu Giang, đi theo tôi đi.”

Dưới sự dẫn dắt của Hầu Dương, một nhóm người đi tới nhà kho, lấy ra một lô hàng mới, phỏng chừng có hơn 300-400 viên.

Từ trong hơn 400 viên đá thô chọn ra 10 viên giữ lại.

Tuy không phải là trong trăm chọn một, nhưng độ khó cũng đủ lớn.

Người bình thường, chỉ có thể thử vận may, cho dù là tay lão luyện như Hầu Dương, bình thường cũng chỉ có thể giữ lại 2-4 viên đá thô không tồi, có lúc vận may tệ, một viên đá thô tốt cũng không có cũng không phải chưa từng gặp.

“Cậu Giang, tất cả đá thô đều ở đây, tiếp theo hãy để chúng tôi thấy được thực lực của cậu.”

Giang Nghĩa khẽ mỉm cười: “Được.”