Chiến Thần Tu La

Chương 1179




CHƯƠNG 1179

“Tôi đây chỉ cần tùy tiện cũng có thể chơi chết cậu, hiểu chứ?”

Trong suy nghĩ của Cao Chí Định, bây giờ Giang Nghĩa chính là một con hổ thoi thóp bị trúng mấy mũi tên, có thể chết bất cứ lúc nào, chỉ có thể hù dọa người khác, căn bản không còn năng lực để chiến đấu.

Nhưng mà sức mạnh của chiến thần Tu La làm sao là thứ mà những người này có thể tưởng tượng được?

Giang Nghĩa khoác tay lên vai Cao Chí Định, trong mắt tản ra một luồng sát khí mãnh liệt, âm trầm nói: “Tôi cho ông 3 giây cút ra khỏi nhà tôi.”

Cao Vũ Tường ở một bên không vui.

“Này, anh nói chuyện với ba tôi kiểu gì đấy?”

“Hôm nay không cho anh chút sắc mặt, xem ra anh vẫn còn đề cao bản thân mình lắm nhỉ?”

Cao Vũ Tường vẫn còn ghi hận chuyện trước đó Giang Nghĩa đánh mình, bình thường tôi đánh không lại anh, bây giờ anh đã như thế này rồi, còn không phải để tôi tùy tiện chà đạp à?

Thừa dịp anh bệnh, đòi mạng anh.

Cao Vũ Tường vô cùng vô liêm sỉ mà muốn vung một quyền vào mặt Giang Nghĩa, không đợi nắm đấm của anh ta vươn tới, Giang Nghĩa đã đạp một cước vào giữa bụng dưới Cao Vũ Tường, đạp anh ta bay thẳng ra ngoài, bay qua khỏi ghế sofa, ngã cái rầm xuống đất.

Vô cùng đau.

Anh ta ngã xuống đất ô ô kêu bậy.

Cao Chí Định thấy con trai mình bị đánh, tức giận không có chỗ ph.át tiết, cũng muốn động thủ với Giang Nghĩa.

Nhưng một người già như ông ta làm sao có thể là đối thủ của chiến thần Tu La?

Giang Nghĩa cũng không có động tác khác, trên tay chỉ dùng sức một chút, hung hăng nắm chặt bả vai Cao Chí Định, trong nháy mắt Cao Chí Định liền cảm thấy mình như bị một cây kìm kẹp chặt lại, đau đớn, khó chịu, cả người sắp hỏng mất.

Ông ta đau đầu đầy mồ hôi, không thể kiên trì được nữa mà quỳ xuống đất.

“Đau đau, cậu buông tôi ra nhanh lên.”

Đối với lời thỉnh cầu của ông ta, Giang Nghĩa làm như mắt điếc tai ngơ.

Cao Chí Định đáng thương nhìn Đinh Nhị Tiến: “Ông bạn cũ, ông không thể đối xử với tôi như thế, tôi là ân nhân cứu mạng của ông.”

Đinh Nhị Tiến liếc ông ta: “Phi! Một dao mà tôi thiếu ông, con rể tôi đã trả sạch rồi, bây giờ chúng ta không ai nợ ai, ông lại hung hăng càn quấy ở nhà chúng tôi, vậy thì ngoan ngoãn chịu dạy dỗ một trận đi.”

Lúc này Cao Chí Định thật sự không có cách nào khác.

Ông ta liên tục cầu xin tha thứ: “Đau đến chết mất được, được rồi đó, buông tay đi, tôi đi ngay, tôi đi ngay còn không được nữa à?”

Liên tục cầu xin hơn 3 phút đồng hồ, ông ta đau đến mồ hôi nhễ nhại, Giang Nghĩa mới buông tay ra, tha cho ông ta một con đường sống.

Cao Chí Định giành lại “cuộc sống mới”, không dám tiếp tục ở lâu trong căn nhà này thêm 1 giây nào, kéo con trai Cao Vũ Tường của mình giống như hai con chuột xám mặt chạy khỏi nhà họ Đinh.

“Hai cái tên khốn nạn này nên bị dạy dỗ một trận.” Đinh Nhị Tiến hung dữ nói.