“Đừng nói mấy chuyện vô bổ này nữa! Mau làm theo yêu cầu của tôi đi! Thanh toán tiền nợ, chi phí thuốc men và cả lời xin lỗi nữa!”
Diệp Quân Lâm cũng còn kiên nhãn nhiều nữa lên tiếng.
“Ào ào…”
Mấy võ sĩ đứng phía sau đồng loạt tiến lên một bước, trừng mắt nhìn chằm chằm hai người Diệp Quân Lâm.
“Cậu thật can đảm!
“Cậu thật là can đảm! Còn dám đến đây đòi nợ tôi? Chán sống rồi hải”
Kameda lchiro đập bàn.
“Người lúc nấy bị tôi đánh cho sống không bằng chết cùng là vì đến đây đòi nợ đấy!”
“Ở đất Việt Nam này có người nào không biết nợ của Kameda lchiroro là không thể đòi? Nói thật cho cậu biết, mỗi năm người đến đòi nợ tôi bị đánh cho gãy chân ít nhất là hơn cả trăm người!
Đám người Việt Nam tụi mày đúng là ngu xuẩn!
Rõ ràng là biết chỗ nguy hiểm mà vẫn đâm đầu vào!”
Kameda Ichiro cực kỳ ngang ngược.
“Không phải là người Việt hả?”
Diệp Quân Lâm nhàn nhạt hỏi lại.
“Không sai! Tao không phải là người Việt, ông đây là người Nhật! Làm sao?”
Kameda Ichiro tò mò hỏi.
“Không phải là người Việt, mà dám giở trò làm loạn ngang ngược như vậy trên đất Việt Nam của tôi sao?”
Vẻ mặt của Diệp Quân Lâm tối sầm lại.
“Hehe, đúng vậy, tao ở Việt Nam đó giờ vẫn luôn ngang ngược như vậy!”
“Mày ra ngoài mà nghe ngóng xem, ở Hoa Hải này, ai dám động đến tao? Chỉ có tao được ức hiếp người khác thôi!”
Kameda Ichiro tức giận nói.
“Nói cách khác, ở Hoa Hải này anh rất có tiếng nói?”
Diệp Quân Lâm mỉm cười.
“Đương nhiên! Hoa Hải thì có là gì chứ? Đây là địa bàn của tao, tao có quyền!!!”
Kameda Ichiro nhìn Diệp Quân Lâm nói: “Hai đứa bọn mày mau quỳ xuống dập đầu đi, có thể tôi sẽ bỏ qua cho! Nếu không, tao sẽ đánh gấy chân của bọn mày!”
Diệp Quân Lâm không quan tâm, lấy điện thoại di động ra bấm gọi: “Cố Hạ Dương, Hoa Hải không phải địa bàn của ông sao? Sao lại để một tên người Nhật đến làm chủ vậy hả?”
Diệp Quân Lâm đột nhiên gọi điện thoại, khiến cho Kameda Ichiro và đám người của anh †a đang đứng trong văn phòng đều sợ hãi, cả kinh.
Anh ta gọi cho ai vậy?
Hình như là Cố Hạ Dương?
“Cố Hạ Dương là ai chứ hả?”
Kameda Ichiro sững sờ một lúc.
“Ông Cố! Là người đứng đầu của nhà họ Cố!”
Trợ lý đứng bên cạnh lập tức nhắc.
“Cái gì??? Ông Cỡ?”.