Sau khi Võ Sâm đưa quà đến, Diệp Quân Lâm mở hộp quà ra.
Bên trong đó là một thanh kiếm cổ đồng đen đã rỉ sắt lốm đốm, hơn nữa còn phả vào mặt anh hơi thở tang thương.
Đây chính là thanh kiếm cổ mà nhà họ Chí đã tốn hơn bốn mươi tỷ để mua nó trong buổi bán đấu giá, đây chính là thanh kiếm thật.
“Người nhà họ Chí thật sự đành lòng muốn chi vốn gốc sao?”
Diệp Quân Lâm cười nói.
“Nếu như người nhà họ Chí biết cuối cùng thanh kiếm lại nằm trong tay tôi, liệu họ có tức giận đế chết không nhỉ?”
Sau đó Diệp Quân Lâm lại nối với Hướng Văn, bảo anh ta nói với nhà họ Chí rằng anh rất hài lòng và đã nhận rồi.
Khi nhà họ Chí nhận được tin tức đến từ chiến thần Côn Luân thì bọn họ ai cũng sôi nổi nhốn nháo.
Chí Đông Phương còn kích động đến nỗi cả đêm không ngủ được.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên chiến thần Côn Luân trả lời bọn họ.
Điều này khiến cho nhà họ Chí vừa thích thú vừa mừng vừa lo.
Nhưng nếu như Chí Đông Phương biết Diệp Quân Lâm chính là chiến thần Côn Luân, không biết vẻ mặt bọn họ sẽ như thế nào.
Thanh kiếm cổ đồng đen được nhà họ Chí coi như bảo vật quý giá lại bị Diệp Quân Lâm tùy ý chơi đùa, suýt chút nữa còn lấy ra cắt dưa hấu.
“Diệp Quân Lâm, anh đào được ở đâu món đồ giả này để chơi vậy? Anh thật là rảnh rỗi quá nha Phùng Ngọc Hân nhìn thấy Diệp Quân Lâm đang nghịch thanh kiếm thì không nhịn được mà trách móc một câu.
Phùng Ngọc Hân vừa mới họp xong, cô ta nhíu mày lại, dường như tâm trạng không được tốt cho lắm.
Khi nhìn thấy Diệp Quân Lâm nhàn rỗi thong dong, lại còn chơi đùa với thanh kiếm cổ khiến cho cô ta rất khó chịu.
“Anh nói xem, nếu như anh có thời gian như vậy thì có thể để ý đến công việc được không?
Anh đã nghĩ đến 150 triệu USD mà họ Trịnh quy định chưa?”
Phùng Ngọc Hân tức giận nói.
“Sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao mà nhìn cô giống như uống phải thuốc nổ vậy?”
Diệp Quân Lâm nhìn ra được điều bất bình thường ở Phùng Ngọc Hân.
“Có một công ty lớn ở Hoa Hải đã lấy hóa đơn 1000 tỷ nhưng cứ dây dưa trì hoãn mãi không trả.
Chúng tôi cũng không còn cách nào.”
Tập đoàn Minh Cường gần đây nhân được một đơn hàng điện tử lớn hơn 17 nghìn tỷ.
Bên mua là một công ty Nhật Bản đến từ Hoa Hải.
Hiện nay khoản thanh toán là hon 12 nghìn tỷ vẫn bị trì hoãn mãi không trả.
Đã rất nhiều lân Phùng Ngọc Hân sai người đi thúc giục đòi tiên, nhưng không hề có hiệu quả gì cả.
Thậm chí người đi đòi tiền còn bị người ta đánh.
Đối với loại công ty khốn nạn này, Phùng Ngọc Hân cũng không còn cách nào khác.
Vừa nãy cô ta vừa mở cuộc họp để thảo luận vê chuyện đòi tiên.
Kết quả thảo luận đến nửa ngày rồi nhưng cũng không có biện pháp gì tốt.
Vì vậy chỉ có thể đợi chờ mà thúc giục nhiều hơn.
Nếu như kéo đài thời gian hơn nữa thì sẽ trở thành tổn thất lớn.
Diệp Quân Lâm nghe vậy, vẻ mặt rất ngạc nhiên: “Cái gì? Có người đám nọ tiên tập đoàn Minh Cường mà không trả sao? Thật buôn cười!”
Diệp Quân Lâm ghét nhất là những người như vậy.
Nhất là chuyện này còn xảy ra đối với anh.
Anh không thể nhẫn nhịn được sao? “Đúng vậy, sếp của công ty Nhật Bản ỏ Hoa Hải đó rất ngang ngược, ông ta còn đánh người đi đòi tiền mà tôi sai đến.
Tôi thật sự không còn cách nào khác.”
Phùng Ngọc Hân than thở rồi xoa xoa huyệt thái dương của mình.
“Giao cho tôi đi, tôi sẽ đi đòi tiên..