Ai cũng tò mò về thân phận thực sự của anh.
“Nói tiếp đi chứ!” Diệp Quân Lâm thúc giục.
“Thanh Long, phục vụ tại chiến khu Tây Cảnh, quân hàm Thiếu Tướng!”
“Bắc Phương, phục vụ tại chiến khu Nam Cảnh, quân hàm Thiếu Tướng!”
“Bạch Hổ, phục vụ tại chiến khu Đông Cảnh, quân hàm Thiếu Tướng!”
“Huyên Vũ, phục vụ tại chiến khu Bắc Cảnh, quân hàm Thiểu Tướng!”
“Nam Phương, phục vụ tại chiến khu Trung Cảnh, quân hàm Thiếu Tướng!” Bộ Ngũ Kiêu Hùng đồng loạt đứng ra, tự giới thiệu thân phận.
Chấn động! Chấn động không gì sánh được “Bùm!”
“Phich!”
“Ruỳnh!”
Bên phía hào môn Hoa Hải, từng người lần lượt khuyu gối quỳ xuống đất.
Hai chân của bọn họ như mềm nhữn ra, không thể đứng nổi nữa.
Đáng sợt Quá đáng sợi!!
Tổng chỉ huy của bát đại chiến khu đã đến, ngay cả bộ Ngữ Kiêu Hùng cũng có mặt.
‘Thế này còn đánh thế nào được nữa?
Không có chỗ dựa ư?
Chính bản thân Diệp Quân Lâm đã là một chỗ dựa lớn nhất rồi!
Cố Hạn Vũ nhìn Bạch Hổ, chợt nhận ra lý do
Hoa Hải Vừa nghĩ đến đây, da đầu mọi người đều trở nên tê dại, máu trong cơ thể như chảy ngược về tim, một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc từ chân lên tận đỉnh đầu.
Sắc mặt của đám Cố Hạ Dương đồng loạt thay đổi, con ngươi co lại.
Cậu ta cậu ta cậu ta.
Chẳng lẽ cậu ta là người đó trong truyên thuyết??? Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử!
Chiến Thần hộ quốc – Côn Luân!!! Thảo nào cậu ta lại coi khinh tất cả.
Thảo nào cậu ta dám động vào đảng Thái Tử ở Hoa Hải và bọn họ.
Thì ra cậu ta chính là Chiến Thân Côn Luânl Trước đây Cố Hạ Dương có nghe nói nhà họ Quách và nhà họ Sở bị xử lý khi ở Kim Lăng.
Còn cả học trò của thủ lĩnh Nam Hồng Môn cũng đến Kim Lăng, nhưng sau đó đã bặt vô âm tín.
Hiện giờ mọi chuyện đã rõ ràng, hóa ra bọn họ đều thua trong tay người này.
Có cậu ta ở đây! Tất cả các thế lực của Hoa Hải cộng lại có sá gì? Hối hận! Hối hận vô cùng! Vừa mới đây Phó Thương Long đã đích thân đến khuyên ông ta hãy rời khỏi đây.
Nhưng khi đó tâm trí ông ta đã bị lửa giận thiêu đốt, không hề để ý tới lời cảnh báo đó.
Bây giờ nghĩ lại, chỉ thấy mồ hôi lạnh tuôn ra khắp người.
Ngay cả Phó Thương Long cũng đến khuyên ngăn, vậy chứng tỏ bản thân ông ta không phải đối thủ của người này.
“Lão hủ Cố Hạ Dương Hoa Hải, bái kiến Chiến Thần Côn Luân!”
Cố Hạ Dương quỳ xuống trước mặt Diệp Quân Lâm cái “Uych.”
“Chúng tôi xin bái kiến Chiến Thần Côn Luân!”
Những người khác cũng thi nhau làm theo, tất cả đều quỳ rạp xuống đất, hô to.
Đám thanh niên trẻ tuổi như Cố Hạn Vũ vẫn còn ngẩn ngơ, chưa kịp phản ứng lại..