Sau khi tất cả ra đến bên ngoài, chỉ thấy trước cửa đứng đầy người, mỗi người đều thu gọn hơi thở.
Có thể thấy đây cũng là cao thủ trong cao thủ!
Còn mạnh hơn đám cao thủ con ông cháu cha trước đó nữa!
“Ông, chính là bọn chúng! Mấy người đấy đều có chút năng lực!”
“Dẫn đầu là người đứng giữa kia!”
Cố Hạn Vũ chỉ vào Diệp Quân Lâm.
Chẳng qua hẳn ta không ngờ lại bất chợt có thêm tám người khác.
Nhưng hắn ta cũng không để ý.
Có ông hắn ở đây, dù có thêm tám trăm người cũng không làm được gì.
Thấy đám người phế bỏ con trai mình — Diệp Quân Lâm, hai mươi chín chưởng quản đại hào môn Hoa Hải đều muốn phát điên lên, nhìn chằm chằm vào bọn Diệp Quân Lâm.
Hận không thể ăn tươi nuốt sống bọn họ.
Thế mà lại có người dám phế bỏ con trai bảo bối của bọn họ!
Cố Hạ Dương cố gắng nén cơn giận, lạnh giọng hỏi: “Các cậu chính là người đã chém bỏ một tay của cháu tôi?”
“Đúng vậy, là tôi.
Nó giết chó của tôi, tôi chỉ chém một cánh tay của nó, xem như đã hạ thủ lưu tình rồi.”
Diệp Quân Lâm bình tĩnh nói.
“Cái gì???”
“Ý của cậu là chỉ vì một con chó mà cậu muốn giết cháu tôi?”
Thiếu chút nữa Cố Hạ Dương đã tức đến mức bị sặc.
Cháu của Cố Hạ Dương ông ta, thiên chỉ kiêu tử trẻ tuổi tôn quý nhất Hoa Hải, lại bị đem ra so với một con chó sao?
Thế làm sao mà nhịn cho được chứ?
Mấu chốt là một tay của cháu ông ta đã bị chặt đứt chỉ vì một con chó!
“Không sai! Một mạng đổi một mạng, rất công bằng! Nhưng tôi lại thả cho cháu ông một đường sống! Hẳn là cả nhà từ trên xuống dưới nhà họ Cố ông phải cảm ơn tôi!”
Đã nói thì không làm người ta kinh ngạc đến chết sẽ không thôi.
Diệp Quân Lâm vừa dứt lời, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn Diệp Quân Lâm.
“Cậu… Cậu ta nói câu đấy kiểu gì vậy?”
“Nhà họ Cố còn phải cảm tạ nó?”
“Không sai! Đều do tôi phế đấy! Người lớn trong nhà không dạy được, tôi thay các vị dạy dỗ một chút!”
Diệp Quân Lâm cũng đưa mắt chăm chú nhìn thẳng vào Cố Hạ Dương.
“Tốt lắm, tất cả đều đã biết! Chính cậu ta cũng đã thừa nhận mình phạm tội!”
Cố Hạ Dương nói với những người khác.
Mọi người đều đồng loạt hét lên: “Oan có đầu nợ có chủ! Trả thù! Trả thù!”
Lúc này, giọng Diệp Quân Lâm vang lên: “sao vậy? Không đúng rồi! Không phải mấy người đến xin lỗi sao?”
“Cái gì?”.