Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 955: 955: Chương 956






Lúc này, Cố Hạn Vũ chỉ đang mặc đúng một bộ đồ tắm.

Nhìn về phía đám người phía trước.

Một bộ mặt cực kỳ đẹp trai có thêm vài phần suy tư: “Nếu như đã là chuyện của Đảng Thái Tử thì tôi cũng nên đích thân đi đến đó giải quyết.”
“Phân phó xuống dưới, chiêu tập mọi người, chúng ta cùng nhau đi đến Kim Lăng”
Cố Hạn Vũ ra lệnh.

Vân còn một người đứng đầu nữa, cùng vai vế với Kiều Nguyên Thu là Hồ Minh Long cũng vội vàng đi tập hợp mọi người.

Cứ như vậy người của Đảng Thái Tử được triệu tập rất nhiều cao thủ cùng nhau đi về phía Kim Lăng.

Trong hơn mười năm nay, Đảng Thái Tử ở Hoa Hải lần đầu tiên xảy ra chuyện lón như vậy.

Một trong ba vị thủ lĩnh không những bị người đánh mà còn bị giam giữ lại.

Đây thực sự chính là đang sỉ nhục cả Đảng Thái Tử ở Hoa Hải.

Đổi với bọn họ mà nói, thể điện còn quan trọng hơn cả tính mạng.


Nếu đã bị mất mặt thì nhất định phải đi tìm lại được mặt mũi.

Lần này, Đảng Thái Tử bị chọc tức triệt để rồi.

Ngay cả người đại danh đỉnh đỉnh như Thái Tử cũng đã đích thân đến rồi.

Nhâm Mộ Dã thiên vương sau khi nhận được tin tức cũng đứng ngồi không yên.

“Không ngờ ngay cả Thái Tử cũng đến.

Nhâm Mộ Dã kinh ngạc nói.

“Nghe nói là Thái Tử Cố Hạn Vũ mang theo tất cả những thủ hạ cao siêu dưới trướng mình đến, xem ra cậu ta thực sự đang rất tức giận.”
“Căn bản Thái Tử chính là một tên cao ngạo, ở Hoa Hải trừ bản thân hắn ta ra, ai cũng không thèm để vào mắt.

Bao gồm cả Long Đầu của Nam Hồng Môn chúng ta.

Nhưng lần này hắn thực sự là phải chịu thiệt thòi rồi, bởi vì người hắn phải đối đầu lại là người đó.”
Nhâm Mộ Dã thở dài nói.

“Thiên Vương, có muốn chúng tôi thông báo cho người bên Thái Tử kia một tiếng không?”

Cấp dưới hỏi anh ta.

“Cậu muốn tìm chết à? Vị kia bắt Kiều Nguyên Thu mục đích chính là muốn một lần tóm gọn cả Đảng Thái Tử.

Người ta là thần tiên đánh nhau, chúng ta đến góp vui làm cái gì chứ???”
Nhâm Mộ Dã liếc thủ hạ một cái.

Cả một đêm quỳ khiến cho thể lực của Kiều Nguyên Thu gần như bại rút cạn, cả người của hắn ta bắt đầu run rẩy không ngừng.

Nếu như không phải sống chết bị giữ lại thì hắn ta đã sớm ngất trên đất rồi.

Quỳ một đêm, mà hắn ta hôn mê đến bảy tám lần rồi.

Cũng may là bình thường hắn ta hay tập Nếu như là người khác, bị thương như vậy lại còn bị viêm nhiễm, quỳ ở đây suốt cả một đêm có lẽ đã sớm ‘nấc nghẹn luôn rồi.

Nhưng Kiều Nguyên Thu cũng hiểu rõ, bản thân hắn ta cùng lắm cũng chỉ có thể chống đỡ được một ngày một đêm thôi.

Nếu như cứ tiếp tục như thế trong thời gian dài thì hắn ta sẽ thực sự phải chết ở đây.

“Tại sao vẫn chưa có người đến???”
Phòng tuyến tâm lý của Kiều Nguyên Thu thực sự sắp sụp đổ luôn rồi.

Hắn ta đã sớm khóc đến nỗi không còn nước mắt nữa.

Càng đáng giận hơn chính là mấy tên canh giữ ở đây coi hắn như là chó mà nuôi dưỡng.

Cho hắn ta ăn đồ ăn không khác gì mấy con chó kia cả..