“Ồ? Người đó không hề làm khó các người sao?”
Nhâm Mộ Dã rất hiếu kỳ mà nhìn vài người họ.
Dựa theo tính cách của Diệp Quân Lâm, anh nhất định sẽ không để bọn họ rời khỏi đâu.
Đây rốt cuộc là có chuyện gì rồi?
“Diệp Quân Lâm vốn dĩ cũng không muốn để bọn ta rời khỏi, chỉ là người đàn bà của hắn ta khuyên nhủ một câu, hắn ta liền thả bọn ta rời đi”
Có người lên tiếng giải thích.
Nhâm Mộ Dã trút một hơi thở nhẹ nhàng, nói: “Vậy thì tốt.”
“Đúng rồi, để tôi phái người đưa các người rời khỏi Kim Lăng trở về Hoa Hải nhé?
Kim Lăng không phải là nơi biết phân biệt đúng sai, ở lại quá lâu ngược lại sẽ rước họa vào thân.”
Nhâm Mộ Dã thôi thúc nói.
Nếu như những người này còn tiếp tục ở lại rất có khả năng sẽ lại đắc tội Diệp Quân Lâm.
Đến lúc đó đến chết như thế nào cũng không hề hay biết.
Phải nhanh chóng đưa bọn họ rời khỏi đây thôi.
Nói thế nào đi nữa thì anh ta vẫn còn co giao tình với nhà họ Kiều, cũng không muốn sẽ nhìn thấy một màn này.
“Trước tiên cứ từ từ đãi”
Kiều Nguyên Thu vẫy vây tay.
Hắn ta nhìn về phía Nhâm Mộ Dã, nói: “Anh, nói cho tôi biết xem rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Tất cả những người này của anh vừa mới nhìn thấy tên nhóc kia làm sao tất cả đều cùng nhau quỳ xuống vậy? Lại còn không ngừng hô to cậu chủ Lâm.”
“Đúng vậy, ta thấy bọn họ dường như rất sợ hãi cái tên được gọi là Diệp Quân Lâm đó.”
“Rốt cuộc thân phận của hắn ta là gì? Có thể dọa cho Nam Hông Môn thành như vậy?”
Người của Đảng Thái Tử hiếu kỳ hỏi.
“Đúng vậy.
Rốt cuộc hắn ta có thân phận gì?”
Vấn đề này thực sự khiến Nhâm Mộ Dã khó trả lời.
Rốt cuộc có nên nói cho bọn họ biết hay không?
Nếu nói ra liệu anh ta có thể bị trách phạt không.
Cũng đúng lúc này, một giọng nói vang lên: “Thân phận của tôi là gì các người cũng xứng để biết sao.”
Theo sau giọng nói đó, một bóng người xuất hiện.
Sau khi Nhâm Mộ Dã nhìn rõ bóng người đó, tròng mắt anh ta như muốn rớt ra ngoài.
Vậy mà anh đã theo đến đây rồi.
Quả nhiên anh sẽ không bỏ qua cho người của Đảng Thái Tử!!!
Đây mới là tính cách thực sự của anh.
Nhâm Mộ Dã chuẩn bị quỳ xuống liền nhìn thấy Diệp Quân Lâm phất tay một cái nên anh ta chỉ có thể đứng sang một bên.
Sau khi Kiều Nguyên Thu và những người khác nhìn thấy Diệp Quân Lâm thì bị dọa đến mất nửa cái mạng.
Tên ôn thần này, sao lại đuổi theo đến đây rồi?
Không phải anh ta đã nói không tính toán nữa rồi sao?
“Anh Nhâm Mộ Dã, nếu như hôm nay anh giúp tôi loại bỏ tên kia, anh muốn đưa ra điều kiện gì cũng được.”
Kiều Nguyên Thu lập tức gào lên..