Cực kỳ chân thật.”
“Là rất chân thật.
Ngay cả các loại vũ khí như xe tăng thiết giáp mà cũng cho quay phim luôn hả? Tiết lộ bí mật quân sự cũng được?” Diệp Quân Lâm đột nhiên hỏi.
“Hả?” Đoàn Đông Lượng sửng sốt, sau đó nói: “Đương nhiên là không được! Nhưng tôi tin nghệ sĩ của công ty Hoa Phong có thể tự giác biết điều đó!”
Vừa dứt lời, Đoàn Đông Lượng chợt cảm thấy bầu không khí trở nên quái dị.
Nhất là đám Trương Thiếu Huỳnh cúi đầu, không nói một lời, đám hot face Tử Xuyên đầy xấu hổ.
“Chẳng… Chẳng lẽ mấy người thật sự…
Quay lại?” Đoàn Đông Lượng kinh ngạc hỏi.
“Bộ trưởng Đoàn, họ chỉ tò mò thôi! Ngay cả tôi cũng tò mò, huống chỉ là mấy người trẻ tuổi này.” Trương Thiếu Huỳnh không hổ là người từng trải, lập tức gỡ gạc.
Đoàn Đông Lượng hài lòng gật đầu: “Ư.
Cậu nghe chưa? Mọi người chỉ tò mò thôi, có làm gì đâu?”
“Ha ha, thế à? Vậy thì anh nhìn xem video †rong máy quay của họ đi.” Diệp Quân Lâm lạnh giọng nói.
Trong lúc nhất thời, đám Tử Xuyên đều hoảng sợ.
Lúc nãy họ đã quay rất nhiêu video, chụp rất nhiều ảnh, gần như nửa quân khu đều vào ống kính.
Họ biết chắc chắn đều là bí mật quân sự, nếu truy cứu tới cùng thì tình hình sẽ cực kỳ nghiêm trọng.
Nhưng với khán giả thì thứ càng cẩm ky lại càng kích thích, càng có đề tài, cho nên mới muốn quay chụp lại những cảnh vật này.
“Cậu kiên quyết chống lại tôi đúng không? Lập tức nói xin lỗi, nếu không tôi sẽ ném cậu ra ngoài!” Đoàn Đông Lượng nói.
Nghe thấy Đoàn Đông Lượng đe dọa, Diệp Quân Lâm nở nụ cười: “Muốn tôi xin lỗi cũng được, nhưng tất cả các người đều phải quỳ xuống.”
Đoàn Đông Lượng nhíu mày: “Rốt cuộc cậu là ai mà dám kiêu ngạo như thế?”
“Anh hỏi tôi là ai hả? Có lẽ anh phải hỏi Hướng Văn Dũng.” Diệp Quân Lâm cười nói.
“Cái gì? Hướng Văn Dũng? Tên của tổng chỉ huy Dũng mà tên lính quèn như cậu cũng dám nói thẳng hả?” Đoàn Đông Lượng hoàn toàn nổi giận.
“Ha ha ha, sao nào? Tôi không thể gọi thẳng tên Hướng Văn Dũng ư? Đặt tên chẳng phải để cho người ta gọi hay sao?” Diệp Quân Lâm hỏi ngược lại.
“Cậu… Cậu… Cậu to gan lắm!” Đoàn Đông Lượng tức giận đến mức cả người run lên.
Ở quân khu Hoa Lư này mà lại có kẻ dám gọi thẳng tên của Hướng Văn Dũng? Chẳng phải là tự tìm cái chết sao?
“Bộ trưởng Đoàn, có cậu ta thì tôi nghĩ chúng tôi không thể quay tiết mục được nữa đâu.
Nếu thật sự không được thì chúng tôi sẽ rời đi.
Bộ trưởng Đoàn, tôi cảm thấy đã làm khó cho anh rồi, anh ở quân doanh mà cũng không có quyền lên tiếng.” Trương Thiếu Huỳnh nói.
Anh ta đang cố ý làm gay gắt mâu thuẫn.
Nghe vậy, Đoàn Đông Lượng lập tức phản bối: “Không được đi! Có tôi ở đây, để tôi xem ai dám cản trở tiết mục này!”
Trương Thiếu Huỳnh lộ vẻ khó xử: “Bộ trưởng Đoàn, thế này thì làm khó cho anh quá, anh xem cục diện bây giờ đi.”
Trương Thiếu Huỳnh càng nói vậy, Đoàn Đông Lượng càng phân nộ, lập tức hét lên: “Sao? Lời nói của tôi không có quyền lực gì hết hả?”
Đám binh lính chung quanh đều hiểu được, dù gì anh ta cũng là bộ trưởng bộ văn hóa và tuyên truyền.
Nhưng Diệp Quân Lâm thản nhiên cười nói: “Không có quyền lực với tôi.
Anh còn chưa đủ tư cách!”
Diệp Quân Lâm vừa dứt lời, Đoàn Đông Lượng lập tức nổi trận lôi đình, quát lên: “Cậu là người của quân khu hả? Sao chỉ mặc thường phục? Chẳng lẽ là người trong đoàn đội của cậu Huỳnh?”
“Bộ trưởng Đoàn, không phải là đoàn đội chúng tôi, tôi không quen cậu †a.” Trương Thiếu Huỳnh đáp..