Ngô Thị Lan và Trịnh Quốc Thắng đã sớm chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
Lúc này, tiếng chửi bới Tần Uyên trên internet càng ngày càng nhiều, đều mắng anh ta là kẻ đào ngũ, dùng đặc quyền làm hại dân chúng, khiến Tân Uyên gánh vác bêu danh, rõ ràng là có kẻ đắt mũi dư luận.
Không cần nghĩ cũng biết là Hổ Quốc.
Chiến tướng Tân Uyên đánh cho Hổ Quốc không ngóc đầu dậy được, cho nên ghi hận trong lòng.
Không giết được Tân Uyên trên chiến trường thì có thể dùng bạo lực mạng và sức mạnh dư luận để hủy diệt Tân Uyên.
Song đến nửa đêm, Tân Uyên lén lút rời khỏi sơn trang Ngũ Hồ.
Bách Thú Doanh đã sẵn sàng cùng anh ta đến chiến khu Tây Cảnh.
Trời còn chưa sáng, chiến khu Tây Cảnh đột nhiên tập kich Hổ Quốc.
Nhất là một tiểu đoàn ngàn người lấy thực lực vô địch đánh tan bốn phòng tuyến của Hổ Quốc, khiến đại quân Tây Cảnh toàn diện xông lên.
Hồ Quốc hoàn toàn tan tác, liên tục lùi lại.
Cục diện giảng co của hai bên hoàn toàn bị phá vỡ.
Sau một hồi thắng trận, nước Việt bắt đầu hoan hô, tất cả mọi người mới biết mưu kế của Tần Uyên, bắt đầu trả lại trong sạch cho Tần Uyên.
Biết kết quả này, Diệp Quân Lâm rất kiêu ngạo.
Đây chính là lính của anh, cả Tân Uyên và Bách Thú Doanh đều như thế.
“Tân Uyên, chờ cậu khải hoàn trở về, tôi sẽ đích thân tổ chức tiệc ăn mừng.” Diệp Quân Lâm an ủi Tân Uyên trước tiên.
Trận chiến này sẽ được ghi vào sử sách, nhất là Tần Uyên sẽ được mọi người ca tụng, Bách Thú Doanh cũng lần đầu tiên trình diện, chiến thân Côn Luân cũng được khen ngợi.
Còn nhà họ Chí thì xấu hổ.
Tần Uyên biến mất trong đêm mà họ lại không hề hay biết.
Bây giờ cả Hoa Lư đều đang cười nhạo họ.
Lúc này người nhà họ Chí mới nhận thấy mình trở thành một khâu trong kế hoạch của Tần Uyên.
Theo lý mà nói, đánh thẳng trận cũng có công lao của họ, nhưng nhà họ Chí lại vui mừng không nổi.
Bởi vì họ không đạt được mục đích của mình, không quan tâm tới lợi ích của đất nước.
“Chúng ta đều thành trò cười! Cứ thế mất mặt rời đi sao?”
Nhà họ Chí không cam lòng.
Chí Đông Phương lắc đầu: “Không thể rời đi.
Chúng ta còn chưa được gặp chiến thân Côn Luân”
“Chúng ta có thể gặp sao?“ Mọi người bày tỏ nghỉ ngờ.
“Thủ trưởng Tần Uyên đã khẳng định thằng bảy là một đại tướng trong lữ đoàn Viêm Hoàng, phụ tá đắc lực của chiến thân Côn Luân, chúng ta lấy danh nghĩa là người nhà của thằng bảy đi gặp ngài ấy thì sao lại không được gặp? Chí Đông Phương nói.
“Cũng đúng.
Không thì chiến thần Côn Luân sẽ không giúp chúng ta giải quyết quân phiệt Tang Khôn.” Chí Tiềm Long nói.
“Vậy thì tôi sẽ đích thân dẫn mọi người tới quân khu Hoa Lư một chuyến để gặp chiến thần Côn Luân.”
Sau đó, Chí Đông Phương dẫn dòng chính nhà họ Chí đến quân khu Hoa Lư.
Mới tới cổng đã bị chặn lại.
“Mấy người đi đâu?”
“Đồng chí, xin tự giới thiệu, tôi là Chí Đông Phương, gia chủ nhà họ Chí ở Hoa Hải, lần này tới đây là để gặp tướng quân Côn Luân.” Chí Đông Phương cười nói.
“Cái gì? Tướng quân Côn Luân?” Lính gác cổng ngây ngẩn cả người.
Ngay cả họ cũng chưa được gặp tướng quân Côn Luân, thế mà lại có người tùy tiện tới đây đòi gặp tướng quân Côn Luân sao? Hơn nữa, tướng quân Côn Luân là bí mật tối cao, ai cũng có thể gặp được chắc?
“Các đồng chí tới tấu hài hả?” Lính gác hỏi.
“Không phải, phiền đồng chí thông báo một tiếng, cứ nói là người nhà của chiến tướng Chí Hồng Doãn của lữ đoàn Viêm Hoàng xin được gặp chiến thần Côn Luân!”
Chí Đông Phương vội giải thích.
Mặc dù lính gác không biết Chí Hồng Doãn, song nghe thấy lữ đoàn Viêm Hoàng, sắc mặt vẫn thay đổi.
“Được, tôi sẽ đi thông báo ngay! Mọi người chờ trước đãi”.