“Vậy thì bà ngoại phải thực hiện lời hứa với cháu đấy nhé.
Thứ nhất, bất cứ người nào của nhà họ Trịnh, kể cả ba mẹ cháu cũng không được nhúng tay vào chuyện của cháu với Diệp Quân Lâm, thứ hai, dự án 8 tỷ USD này sẽ do cháu phụ trách.” Lý Từ Nhiệm nhìn Ngô Thị Lan nói.
Bầu không khí trong phòng bỗng cứng lại, sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Lý Từ Nhiệm ngẩn người, chuyện gì vậy? Ngay sau đó, Ngô Thị Lan kinh ngạc hỏi: “Bà có nói thế à?”
Nghe vậy, Lý Từ Nhiệm ngây ngẩn cả người.
Cô như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng, toàn thân như chết lặng.
Cô khó tin hỏi: “Bà ngoại, bà… Nói thế là sao? Chẳng phải bà đã hứa với cháu rồi sao? Sao bà lại đổi ý?”
“Không phải là bà đổi ý, mà bà hoàn toàn không nhớ là đã từng hứa hẹn chuyện đó với cháu.
Bà đã hứa bao giờ đâu?” Ngô Thị Lan tỉnh bơ nói.
Trịnh Quân Nga và Trương Văn Thống lập tức nói: “Đúng thế Từ Nhiệm, bà nội đã hứa hẹn bao giờ đâu?”
“Đúng thế, lúc bàn chuyện với cháu, cả nhà đều có mặt mà.
Chưa bao giờ nhắc tới chuyện này.”
“Từ Nhiệm, có phải cháu đã hồ đồ không? Hay là nhớ nhầm? Hoàn toàn không có chuyện này!”
Ngay cả Trịnh Quốc Thăng cũng nhảy vào: “Đúng thế, Từ Nhiệm, bọn ta sẽ không lừa gạt cháu.
Cháu chưa bao giờ nhắc tới chuyện này mà.”
“Ha ha ha…” Đối mặt với giọng điệu nhất trí của người nhà họ Trịnh, Lý Từ Nhiệm nở nụ cười thê thảm.
Cô sẽ không tranh cãi với họ.
Đương nhiên cô cũng không cãi nổi.
Người nhà họ Trịnh đã cùng nhau làm chứng là không có chuyện gì, cô phải làm sao đây?
Giò khắc này, hình tượng cao lớn của Trịnh Quốc Thắng và Ngô Thị Lan trong lòng cô đã sập đổ.
Thì ra ở một phương diện nào đó, họ cũng giống hệt như ông nội, thậm chí còn vô liêm sỉ hơn.
Không ngò lại dùng thủ đoạn này với mình! Không có một chút thân tình nào!
Bây giò cô đã hiểu tại sao Diệp Quân Lâm lại không nhận nhà họ Chí, càng là gia tộc lón thì lại càng không có tình người.
Lý Từ Nhiệm cười lạnh: “Bà ngoại, không ngò bà cũng có thể làm ra chuyện như vây! Khiến cháu sợ ngây người!”
“Lý Từ Nhiệm, cô nói gì vậy hả? Cô đang bất kính với trưởng bối đấy!“ Trương Văn Thống lập tức cả giận nói.
“Cô dám ăn nói như thế với bà nội, tin tôi đánh cô không hả?“ Trịnh Quân Nga đe đọa.
Lý Từ Nhiệm cười thê thảm: “Chẳng lẽ đã làm chuyện vô liêm si như thế mà lại không cho người ta nói?”
“Cô muốn ăn đòn hả!“ Trịnh Quân Nga lập tức nhào tới trước mặt Lý Từ Nhiệm, giơ một tay tát xuống, ai đè lại bị Lý Từ Nhiệm đẩy ra.
Trịnh Quân Nga rít gào: “Cô đám chống cự à?”
“Cút ra!“ Giọng Ngô Thị Lan vang lên.
Lúc này Trịnh Quân Nga mới từ bỏ, đứng sang một bên nhìn chằm chằm Lý Từ Nhiệm.
Ngô Thị Lan nói: “Nể tình cháu có công, bà ngoại không so đo với cháu.
Nhưng không có lần thứ hai!”
“Đúng, cháu vẫn luôn rất nghe lời, sao hôm nay lại như thế? Ông thấy cháu bị dính tật xấu của Diệp Quân Lâm rồi!“ Trịnh Quốc Thắng cả giận nói.
Lúc này mọi người mới phản ứng lại, vốn đĩ Lý Từ Nhiệm rất nghe lời, sẽ không bao giò chống cự, sao hôm nay lại khác thường như thế?
Lý Từ Nhiệm nhìn lướt qua mọi người: “Tôi không cần dự án 8 tỷ USD này nữa, cho mấy người đấy.
Nhưng nếu ai dám nhúng tay vào chuyện giữa tôi và Diệp Quân Lâm thì đừng trách tôi trở mặt không nhận người!”
“Cháu làm phản hả? Dám ăn nói với chúng ta như thết” Trịnh Quốc Thắng và Ngô Thị Lan cả giận: “Có chúng ta ở đây, cháu đừng hòng ở bên Diệp Quân Lâm, chúng ta chết cũng sẽ ngăn cản cháu!”
“Chuyện của cháu còn chưa tới lượt ông bà nhúng tay!“ Nói xong, Lý Từ Nhiệm đóng sầm cửa rời đi..