Ngay cả đám người Trung Phương cũng không dám tin.
Hiển nhiên là Diệp Quân Lâm giận rồi!
Diệp Quân Lâm lạnh lùng xông ra ngoài Không đến ba mươi giây, toàn bộ năm mươi người đều ngã trên đất, bất động.
Tất cả đều bị đánh ngất đi.
Mỗi người ít nhất cũng gãy mười cái xương…
Diệp Quân Lâm ít khi ra tay, thậm chí sẽ không ra tay.
Nhưng lần này lại tự mình giải quyết tất cả.
Đủ thấy anh tức giận cỡ nào.
Ngay cả bọn Trung Phương cũng ngây cả người.
Đây là lần đầu tiên sau khi trở về Tô Hàng, tướng quân tức giận như vậy.
.
Đam Mỹ H Văn
Thật ra chủ yếu tình cảm gia đình và đất nữa của Diệp Quân Lâm.
Anh chinh chiến sáu năm, ở tiền tuyến hưng phấn chiến đấu chính là vì bảo vệ mảnh đất dưới chân này.
Trụ sở quân đội mặc dù chỉ là tạm thời nhưng ở trong lòng Diệp Quân Lâm chẳng khác nào nhà.
Ai phá hỏng nhà của anh, anh liều mạng với kẻ đó.
Rầm!
Đột nhiên, Diệp Quân Lâm đá một cước vào máy xúc, khiến cho người ta khó tin chính là máy xúc vậy mà bị lõm vào.
Máy xúc cứng như vậy mà lại bị một cước đá lõm.
Răng rắc…
Sau đó, bánh xích của máy xúc liền vỡ vụn ra.
Rầm!
Anh lại đá một cước vào máy xúc khác.
Rầm rầm!
Chiếc máy xúc này cũng bị hỏng…
Chuyện này…
Tất cả mọi người ở đây đều sợ ngây người.
Đây là thực lực gì?
Một cước đá học máy xúc mấy chục tấn?
Là người hay là thần vậy?
Bốn tên lái xe máy xúc lộn nhào thoát ra khỏi hiện trường, sợ đến điên.
Không ai ngờ lại có một màn này xảy ra.
“Tướng quân, tôi đi thăm dò là ai làm.”
Tây Phương nói..