Giống như lúc trước tập đoàn Tam Tinh lấy đi tiền của phe Viên Phù Đồ Hà, Trần Đằng nhất định rất tức giận, nhưng cũng không có cách nào.
Tập đoàn Tam Tinh cũng làm ra cống hiến to lớn, không thể trực tiếp khai đao được.
Cho nên Trần Đằng giao vấn đề này cho Diệp Quân Lâm, để anh giải quyết.
Vừa hay thanh trừ hết giới kinh doanh dơ bẩn bản địa của Kim Lăng.
“Được, vậy anh cứ chờ, rượu mời không muốn uống lại cứ thích uống rượu phạt.”
Trần Công Lượng cả giận nói.
Sau đó, liền phái người theo dõi Diệp Quân Lâm.
Diệp Quân Lâm không thèm so đo với loại sâu kiến, mặc cho bọn họ theo đuôi.
Bây giờ, Diệp Quân Lâm vẫn ở trong trụ sở quân đội.
Thám tử điều tra rõ ràng địa chỉ xong, lập tức trở lại hội thương mại Kim Lăng.
“Biết người ở chỗ nào thì dễ làm rồi!
Không cho anh ta nếm chút cứng rắn, anh ta sẽ không biết mức độ nghiêm trọng của sự việc!”
Thiệu Văn Ngọc và Trần Công Lượng cùng ra lệnh: “Nhanh đi chuẩn bị!”
“Ngày mai tôi muốn thấy anh ta ngoan ngoãn tới †ìm tôi!”
Nủa đêm.
Trêu đường đi của trụ sở quân đội, đột nhiên xuất hiện bốn chiếc máy xúc.
Đằng sau còn có một chiếc xe tải, thùng xe đều là người, mỗi người đều cầm theo vũ khí.
Rầm rầm!
Bốn chiếc máy xúc tiến về phía trụ sở quân đội.
“Đẩy”
Bốn chiếc máy xúc đồng loại tiến lên, trực tiếp đẩy đổ vách tường của trụ sở khu tướng quân.
Đám chó quân đội bên trong bắt đầu sủa ‡o.
Tốc độ của bốn chiếc máy xúc không giảm, trực tiếp san bằng tất cả tường trong trụ SỞ.
Sao đó xông đến tòa nhà.
Bọn họ theo lệnh của Trần Công Lượng là san bằng trụ sở quân đội nơi Diệp Quân Lâm ở.
Diệp Quân Lâm và những người khác nghe được động tĩnh thì lập tức xuống lầu.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Diệp Quân Lâm phải nói là tức vô cùng.
Anh không sợ mười vạn người của quân phiệt Tang Khôn đột kicf.
Chỉ sợ loại người bình thường lại dùng thủ đoạn âm hiểm này.
Không ngò tới là bọn họ lại muốn san bằng nơi này.
Máy xúc ầm ầm lao tới.
Cách Diệp Quân Lâm nửa mét thì dừng lại.
“Mau tránh ra! Chúng tôi muốn san bằng nơi này! Làm các người bị thương sẽ không chịu trách nhiệm đâu đấy!”.