Có điều, Phùng Tử Thạc cười lớn, cất giọng mỉa mai: “Có gan thì mở ra, tôi không tin trong đó chứa huy chương.”
“Đúng, cầm cái vali này ra dọa ai chứ?”
Lý Tưởng và Vương Canh Long đương nhiên cũng không tin.
Diệp Quân Lâm bị thương xuất ngũ sớm như vậy, ngoại trừ được huy chương hạng nhất thì không còn cái nào khác.
Diệp Quân Lâm nhìn thoáng qua Bắc Phương, ra lệnh: “MởiI”
Sau khi Bắc Phương điền mật mã, âm thanh vali mở liền vang lên.
“Nhiều như vậy?”
Khi thấy trong vali đặt trên bàn có trăm chiếc huy chương, toàn bộ mọi người ở đây đều trợn tròn mắt.
Ngay cả Phùng Tử Thạc và hai người còn lại cũng luống cuống.
Đây là thật đấy à?
Nếu như là gì thì làm sao đi tìm được nhiều huy chương trong một thời gian ngắn như vậy?
Huống chi Diệp Quân Lâm còn cho người mang tới, giống như thật vậy.
Diệp Quân Lâm lấy ra một chiếc huy chương màu đen.
“Huy chương công trạng hạng nhất?”
Vẻ mặt đám người đều sững lại, kinh ngạc nói.
Diệp Quân Lâm cười: “Cái huy chương này chính là thứ mà tôi cướp đi trong miệng các người.”
Lạch cạch!
Diệp Quân Lâm đặt lên bàn.
Anh lại lấy ra một chiếc huy chương màu đen.
“Ôi, lại là một chiếc huy chương công trạng hạng nhất!”
Đám người sững sờ.
“Cái này là năm năm trước, trong trận chiến ở vực Thiên Sơn, tôi chém được đầu của tổng chỉ huy quân địch, nên được ban thưởng.”
Trong đầu đám người như nổ tung.
Trận ở vực Thiên Sơn có khoảng chừng bốn trăm nghìn bộ đội tham chiến.
Anh lại chém được đầu tổng chỉ huy của quân địch?
Đây là ai chứ?
Diệp Quân Lâm không để ý tới sự kinh ngạc của họ, lại lấy ra một chiếc huy chương màu đen.
Lại là huy chương công trạng hạng nhất!
Mọi người đều hít sâu một hơi.
“Đây là lần đầu tiên đánh vào thành trì của quân địch ở chiến khu Cảnh Bắc được ban thưởng..