“Chỉ cần đừng đem phụ nữ Hổ Quốc tới, thì cái gì cũng được.”
“Ha ha, đại ca, chỉ cần anh cân phụ nữ Hổ Quốc, tôi bắt cho anh chục người tới luôn!”
Nếu như để Võ Tiêu biết thủ trưởng chí cao vô thượng trong lòng cô thế này, chắc sẽ sốc chết.
Thực ra mấy chiến sĩ kiểu Diệp Quân Lâm, Tần Uyên, sau khi vứt bỏ lớp áo ngoài thì cũng chỉ là người thường thôi.
Cũng là con trai của người khác, là cha của người khác…
Nhưng vì Việt Nam, vì nhân dân, họ khoác lên chiếc áo quân binh, xông pha tiền tuyến, dùng máu thịt của mình để bảo vệ mảnh đất này.
Nào có tháng năm yên ổn, chỉ có người thay mình gánh bớt gánh nặng mà thôi.
Võ Tiêu đi tham gia họp mặt chiến hữu rồi, không ngờ Diệp Quân Lâm cũng nhận được lời mời của buổi họp mặt đó.
Là một số chiến hữu khi anh mới gia nhập quân doanh ngày trước.
Sau đó, Diệp Quân Lâm bị điều đi bộ đội bí mật, không còn liên hệ với nhau nữa.
Thân phận của Diệp Quân Lâm, họ cũng không biết.
Nghe nói anh ở Kim Lăng, họ cũng phát thiệp mời cho anh.
Những chuyện khác, Diệp Quân Lâm có thể không đi, nhưng họp mặt chiến hữu, anh phải đi.
Lúc này, cuộc họp mặt chiến hữu của Võ Tiêu đang diễn ra.
Đa số đề là những người đã nghỉ hưu của chiến khu Tây cảnh tuyến một.
Từng là những binh sĩ dũng mãnh giết địch trêu chiến trường.
Đương nhiên, trong đó cũng có một số khác.
Nhiều năm không có thành tựu gì, nhưng quân công lại lấy không ít.
Không chi là chiến khu Tây Cảnh, còn có một số người Võ Tiêu không quen cũng tới.
Họ ở chiến khu khác.
Đại đa số đều đang bàn luận công việc hiện tại.
Một bộ phận đã đổi nghề làm việc khác.
Nhưng hầu hết đều gia nhập công ty bảo vệ hoặc vệ sĩ.
Tiêu điểm tụ họp lần này là Võ Tiêu.
Tuy có không ít nữ giới.
Nhưng Võ Tiêu xinh đẹp hơn người, đặc biệt là sau khi trang điểm một chút, không kém gì minh tỉnh.
Tất nhiều chiến hữu nam cũng có ý với Võ Tiêu.
Trước kia khi ở quân đội, mọi người đều không đám chọc vào nữ Diêm La này.
Bây giò thì khác.
“Võ Tiêu, tôi nghe nói cô cũng vào công ty vệ sĩ rồi?”
Mọi người hỏi..