“Em yên tâm đi, đến lúc đó hạng mục sẽ tự rơi vào đầu emf”
“Nhưng mà em phải đề nghị với nhà họ Trịnh! Tuy rằng hạng mục rơi vào tay nhà họ Trịnh, nhưng do em toàn quyên phụ trách!”
Diệp Quân Lâm nghiêm túc nói.
Lý Từ Nhiệm mê mẩn nhìn Diệp Quân Lâm.
Miệng anh như từng được khai quang vậy, mỗi lần anh nói chuyện, mọi thứ đều được giải quyết nhanh chóng.
Dường như anh khống chế mọi thứ.
Nhưng lân này, cô không tin.
Vì sếp Minh Cường sẽ không ra tay.
Cô muốn xem xem, anh sẽ giải quyết thế nào?
Thấy Lý Từ Nhiệm không tin.
Diệp Quân Lâm cũng không nói thêm gì.
Đến khi đại hội đầu tư, sắp xếp chút là được.
Gần đây, Kim Lăng sắp đón hai chuyện lớn, thứ nhất là đại hội đầu tư, thứ hai là chuyện Tần Uyên của chiến khu Tây cảnh sắp tới.
Chuyện Tần Uyên nghênh ngang tuyên bố sắp tới Kim Lăng, dụng ý là để giày vò Diệp Quân Lâm.
Quả đúng thế, Tân Uyên chuyên môn gọi điện cho Diệp Quân Lâm.
“Cái tên Tần Uyên này lộ hành tung, để kẻ địch tê liệt đó hả?”
Diệp Quân Lâm hỏi.
“Đại ca, đúng là không gì giấu được anh!”
“Gân đây bên chiến khu tôi khó công kicñ phòng tuyến của bên chúng quá, tôi nghênh ngang lộ tung tích thế, bên Hổ Quốc nhất định sẽ theo dõi, đợi sau khi mượn được Bách Thú Doanh tôi, tôi sẽ đột nhiên cho chúng nó một vố, đánh cho chúng nó không kịp trở tay.
”
Tân Uyên ngại ngùng cười.
Đây là lý do tại sao Tân Uyên công khai chuyện quay lại Kim Lăng.
“Xem ra học được chút bản lĩnh của tôi Tồi nhỉ”
Diệp Quân Lâm nói.
“Nào có, đại ca, tôi chỉ học được chút xíu của anh thôi.
”
Tân Uyên khiêm tốn nói.
“Vậy ông đợi cậu đến đây!”
Diệp Quân Lâm rất muốn gặp Tần Uyên.
Là binh lính tự mình dạy đỗ, cũng là anh em.
“Hê hê, đại ca, tôi chuẩn bị quà cho anh đấy, tôi thu hoạch được chút đồ hay ho ở Hổ Quốc”
Tân Uyên cười ha ha nói.
.