“Nhưng sao chiến thần Côn Luân lại có quan hệ với nhà ta?”
Chí Đông Phương không nghĩ ra được.
“Ông ơi, ông quên chú bảy rồi!”
Chí Tiềm Long nhắc nhở.
Chí Đông Phương tổng cộng có bảy con trai, con trai út Chí Khiếu Long đã đầu quân †ừ sớm.
Bây giờ, nghe nói đang làm trong một bộ phận đặc thù, phải giữ bí mật.
Đã năm năm không về nhà rồi.
Chỉ có thể thông báo tình hình ở nhà một chút, chủ yếu là xác nhận vẫn còn sống.
Đối với Chí Khiếu Long, họ đã mất hi vọng từ lâu.
Chưa từng cống hiến gì cho nhà họ Chí.
Nhưng không ngờ được, hắn lại có quan hệ với chiến thần Côn Luân!
Đây là điều đáng mừng biết mấy!
“Đúng đó, nói đến đây ông mới nhớ ra, lão bảy đã đi tòng quân, đã là thành viên của lữ đoàn Viêm Hoàng rồi!
Vì để bảo mật, ông không thể nói với mọi người, lữ đoàn Viêm Hoàng là thân quân của chiến thần Côn Luân, bây giờ, e là đã là đại tướng của chiến thần Côn Luân rồi!
Chiến thần Côn Luân chắc chăn là vì quan hệ với lão bảy nên mới ra mặt cho chúng ta! Có thể khiến chiến thần Côn Luân ra tay, chứng tỏ địa vị của lão bảy ở quân binh rất cao?”
Chí Đông Phương lập tức vui vẻ.
“Chiến thần Côn Luân thế mà lại là hậu thuần cho nhà họ Chí chúng ta? Nhà họ Chí chúng ta có rồng rồi, khởi sắc rồi!”
Mọi người cũng rất mừng.
Nghĩ thế nào cũng không ngờ được, chiến thần cả nước lại ra mặt thay nhà họ Chí.
“Chú, em bảy đúng là hi vọng của nhà chúng tai”
Mọi người bắt đầu tán phét.
Chí Nam Yên đứng trong đám người lại không thấy thế.
Mọi thứ đều bất thường.
Theo cô thấy, dường như có liên quan tới Diệp Quân Lâm.
“Đúng rồi, Diệp Quân Lâm đầu? Sao ông không thấy nó?”
Chí Đông Phương đột nhiên nhớ tới một người.
“Diệp Quân Lâm chạy từ lâu rồi! Chắc là nhân lúc hỗn loạn chạy rồi!”
Có người nói.
Chí Duy trừng mắt nhìn Chí Nam Yên một cái: “Ha ha, thẹn cho cô coi người ta làm anh, sao rồi? Lúc nguy hiểm thì người ta chạy trước!”
“Không phải đâu…các người không hiểu.”
Chí Nam Yên giải thích..