Chí Đông Phương sợ hãi suýt thì quỳ xuống với Tang Khôn.
Họ không hiểu ý của Tang Khôn.
Còn tưởng hắn định bày trò gì.
“Ông Chí, tôi sai rồi,… Tang Khôn quá sai lâm! Ngài đừng như thế, tôi đến để xin lỗi mọi người.”
Tang Khôn vừa giơ tay, phó quan lập tức thả mấy người Chí Nam Yên ra.
Chín người Chí Nam Yên đều không thể tin nổi.
Họ vẫn luôn sợ hãi, co rứm trong xe, không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Bây giò, họ phát hiện bản thân được đưa về Chu gia rôi?
Thế là thế nào?
Còn anh Diệp Quân Lâm thì sao?
Sau khi xuống xe, anh ấy đi đâu rồi?
Có khi nào gặp nguy hiểm không?
Chí Nam Yên rất sốt ruột.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Tướng quân Tang Khôn, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
Chí Đông Phương không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhà họ Chí cũng hoàn toàn không hiểu.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chưa nói đến việc Tang Khôn đưa người về, thậm chí còn quỳ xuống.
Những chuyện này quả thực không tin “Ài! Đều trách tôi kiêu căng, đám đến đất Việt Nam mà hoành hành, bị trừng phạt rồi!”
Tang Khôn than thở nói.
“Sau này, nhà họ Chí có thể tuỳ ý làm ăn ở khu vực của tôi, có bất cứ chuyện gì cần giúp hoặc yêu cầu, tôi sẽ đồng ý hết! Chỉ xin ngài nói tốt tôi với người đó, để Tang Khôn tôi được sông yên ổn…”
Tang Khôn quỳ, khẩn cầu nói.
Kể cả Diệp Quân Lâm đã tha cho hẳn.
Nhưng nhõ như sau này có chọc đến, chắc là hắn sẽ bị diệt bỏ luôn.
Cho nên cầu xin ông ngoại Diệp Quân Lâm, nói chút lời hay ý đẹp.
“Hả? Vị nào? Tôi càng không hiểu rồi?”
Chí Đông Phương sắc mặt ngạc nhiên.
Những người khác cũng như lạc vào trong mây mù.
Còn có ai khiến Tang Khôn sợ đến mức đó nữa?
Đúng là quá thần kì!.