Cho dù Tang Khôn có mấy trăm người, nhưng đều bị mười tám người này kiềm chế lại.
“Cứ là lính đánh thuê hay quân phiệt, tự tiên vào Việt Nam, đều phải chết!”
Một tiếng hô to truyên đến, dọa Tang Khôn suýt ngã ngôi trêu mặt đất.
Mặt khác, phía xa liên xuất hiện năm người.
Dường như Tang Khôn nghĩ tới điều gì, mồ hôi lạnh liên túa ra.
Hú…
Thiên kiếp mười tám ky binh trêu núi liền bắt đầu tấn công.
Lao xuống như sấm sét.
Cách mấy trăm mét mà như nháy mắt đã tới.
Rầm rầm!
Răng rắc…
A.
Bọn họ giống như cỗ máy chiến tranh, mỗi nơi đi qua đều là tàn sát.
Mỗi bước chân họ qua, tiếng kêu rên vang vọng, thây chất thành núi.
Mấy trăm binh sĩ với sức chiến đầu dữ đội của Tang Khôn nháy mặt bị tách ra, sụp đổ.
Chết, thương, trốn.
Đương nhiên chẳng tên nào trốn thoát.
Năng lực truy kicñ của thiên kiếp mười tám ky binh không ai có thể địch lại.
Đây là một trận đơn phương đàn áp.
Không đến hai phút, quân phiệt của Tang Khôn liền tan tác.
Còn sót lại mấy chục người liền toàn bộ quỳ trên đất đầu hàng.
Thiên kiếp mười tám ky binh không phải người, không tôn tại cùng chiêu không gian với bọn chúng.
Bọn họ giống như Ma Thần vậy.
Đạn không đánh tới được.
Đáng sợ cỡ nào chứ?
Thiên kiếp mười tám ky binh giải quyết Tang Khôn xong, năm người kia cũng vừa văn tới.
Tang Khôn thấy rõ gương mặt của năm người đó thì bị dọa ngã nhào xuống đất.
Bên dưới ướt một mảng lớn.
Sợ đến tè ra quần.
Đây đây đây…
Những người này hắn mãi mãi không quên được!
Ba năm trước, suýt nữa thì diệt hết toàn bộ tổ chức quân phiệt của hắn.
Không chỉ mình tổ chức quân phiệt của hắn mà tận mười tổ chức quân phiệt khác cũng bị hủy sau một đêm!.