Nhà họ Chí đã sớm đoán được Tang Khôn đích thân đến là sẽ không có chuyện gì tốt, không ngờ lại chơi ác như vậy.
Tang Khôn cười mỉa mai nói: “Sao?
Không bằng lòng à?”
“Tôi có ba mươi nghìn tay sai đang phiêu bạt cách vùng biển của Việt Nam không xa, bọn họ mà biết các người không đồng ý thì sẽ rất tức giận, không biết sẽ còn làm ra chuyện gì nữa…”
Uy hiếp.
Uy hiếp trắng trợn.
Nghe vậy, tất cả mọi người trong nhà họ Chí đều biến sắc.
Ý của Tang Khôn rất rõ ràng.
Chỉ cần nhà họ Chí không đồng ý, ba mươi nghìn quân của hắn sẽ vào diệt nhà họ Chí.
“Đồng ý, sao lại không đồng ý chứ?”
Chí Đông Phương đành chịu nhục, bọn họ không đấu lại đám người điên này.
Dẫn Tang Khôn vào sơn trang Ngũ Hổ, nhà họ Chí lại nhanh chóng chuyển khoản hai trăm nghìn tỷ.
“Tôi nói chuẩn bị mười người, nhanh chóng chuẩn bị cho tôi, đợi lát nữa sẽ cùng đưa đi.”
Tang Khôn nói.
Mặc dù hắn bá đạo, nhưng cũng không dám ở lâu trên lãnh thổ Việt Nam.
Cầm tiền xong, trói người là đi.
“Cam đoan không có vấn đề gì.”
Chí Đông Phương nói.
Ông ta lập tức thúc giục đám người dưới đi bắt Diệp Quân Lâm và Chí Nam Yên dẫn về.
Lúc này, Diệp Quân Lâm và Chí Nam Yên đang ở cùng một chỗ, vây quanh bọn họ là một đám cao thủ.
“Cô Chí, mời cô theo chúng tôi trở về!
Quân phiệt Tang Khôn đã tới, nếu cô không về, ba mẹ cô sẽ thay cô đi chịu chết!”
Lần này, Chí Nam Yên sốt ruột vô cùng.
“Anh Lâm Lâm, em phải về.”
Diệp Quân Lâm xoa đầu cô: ‘Được, anh về cùng eml”
Lúc đầu Diệp Quân Lâm không để ý tới việc này.
Ai cản thì giết kẻ đói Nhưng anh nghe tin quân phiệt Tang Khôn tới Kim Lăng, điều này khiến anh rất tức giân!
Trêu lãnh thổ Việt Nam, há có thể dung chứa loại quân phiệt này?
Không biết Việt Nam là nơi cấm lính đánh thuê và quân phiệt sao?
Không có việc gì chạy tới “địa ngục của quân phiệt và lính đánh thuê” này làm gì?
Muốn chết à?
Dám đến đây giương oai, anh có thể chịu được chắc?
“Hà”?.