Tội ác hôm nay mày phạm phải, có chết mười lần cũng không đủ!”
Chí Đông Phương tức giận hét lớn.
“Dám làm gãy roi của nhà họ Chí, muốn chống đối toàn bộ người của nhà họ Chí à?”
“Sao? Không được à? Không thể chống đối lại nhà họ Chí sao? Thực sự cho rằng mình là vua rồi à?”
Diệp Quân Lâm cười mỉa mai nói.
Cái tự xưng là vương pháp của nhà họ Quách trước đó cũng bị anh xử lý rồi.
“To gan… Mày lại dám khiêu khích nhà họ Chí! Giết nó, giết chết nó cho tôi!”
Chí Đông Phương đã không kìm được, lửa giận bốc lên.
“Ông chủ không được, chúng ta còn cần cậu ta đi chịu tội thay!”
Quản gia vội vàng ngăn lại.
Những người khác mặc dù hận không thể giết chết Diệp Quân Lâm nhưng cũng không thể làm gì.
Bây giờ Diệp Quân Lâm là người duy nhất có thể chọn đi chịu tội thay.
Dù cho anh có phạm phải tội tày trời, nhà họ Chí cũng không thể giết chết anh.
Chí Đông Phương giận đến cả người run lên: “Được lắm, coi như mày may mắn.”
“Có điều khi nào đưa mày đến ngồi tù ở Đông Nam Á, mày sẽ chịu vô số tra tấn!”
Vẻ mặt Chí Đông Phương dữ tợn, gân xanh nổi lên!
Diệp Quân Lâm xúc phạm đến uy nghiêm của nhà họ Chí, Chí Đông Phương muốn anh chết!
“Nếu mày đã tự đến cửa, thì cũng đừng hòng rời đi! Vài ngày nữa, ngoan ngoãn chịu đến ngục giam là được!”
“Ha ha ha…”
Đám người nhà họ Chí lộ ra nụ cười xấu xa.
Cho dù Diệp Quân Lâm làm gấy roi thì sao, nhưng anh chủ động tới cửa.
Soạt…
Thoáng chốc, đám cao thủ nhà họ Chí chặn lại cửa.
Diệp Quân Lâm không thể rời đi.
“Hai anh em các người không phải tình cảm tốt lắm sao? Vậy thì cùng nhau lên đường đi!”
Chí Duy cười ha hả nói.
Chí Nam Yên là bất đắc dĩ thở dài.
Diệp Quân Lâm có thể tới cứu, cô rất cảm động.
Nhưng bởi vì chính mình mà lại liên lụy đến anh, cô không đành lòng.
“Diệp Quân Lâm, mày cũng biết chuyện rồi,vậy tao sẽ nói một câu, không phải Chí Đông Phương tao không nói chuyện tình thân, sự thật là ba mẹ và mày sinh ra chỉ làm vật hi sinh thôi! Có thể vì gia tộc mà cống hiến, đó là vinh dự của mày.”
“Còn nửa, mày làm gãy roi tổ truyền, theo gia quy xử lý, mày đi ngồi tù chịu phạt là hợp tình hợp lý!”
Chí Đông Phương ra vẻ chính nghĩa nói..