“Đúng vậy! Bây giờ Kim Lăng thuộc địa phận do tôi quản lý! Các người lại tự mình dùng sát thủ trên địa bàn của tôi, phá hỏng quy củ, cho nên tôi làm gãy tay chân con trai của ông, có ý kiến gì không?”
Phó Thương Long nghiêm mặt nói.
“Không có! Lão Phó, tôi thay mặt con trai xin lỗi ông!”
Chí Đông Phương cả kinh nói.
Thật ra trong lòng ông ta có chút vui mừng.
Bởi vì chuyện này có thể xác minh, Chí Khiếu Thiên bị tổn thương không liên quan gì tới Diệp Quân Lâm.
Diệp Quân Lâm vẫn là một kẻ bình thường (tên phế vật) trong tư liệu điều tra được.
Điều này khiến ông ta an tâm rồi.
“Được, chuyện này coi như xong! Nhà họ Chí các người tốt xấu gì cũng là Hoàng gia, làm sao lại không hiểu chút quy củ như vậy?
Cũng không biết là địa bàn của ai!”
Phó Thương Long tức tối nói.
“Lão Phó anh minh, đều là do nhà họ Chí chúng tôi sail”
Chí Đông Phương lập tức chuyển chủ đề, nói: “Nhưng mà, lão Phó, tiếp đây nhà họ Chí chúng tôi muốn làm chút chuyện ở Kim Lăng, mong ông tạo điều kiện!”
“Nhà họ Chí các người còn muốn làm việc trên địa bàn Kim Lăng? Việc gì?”
Phó Thương Long hỏi.
Ông ta đúng là không biết khúc mắc giữa Diệp Quân Lâm và nhà họ Chí.
Dù sao ông ta cũng không dám hỏi.
Chí Đông Phương cười: “Nói đến thì chỉ sợ lão Phó chê cười! Tôi có một thằng cháu ngoại bất hiếu đang ở Kim Lăng, chuẩn bị trói nó mang về.”
“Tên gì?”
Phó Thương Long hỏi.
“Tên là Diệp Quân Lâm!”
Chí Đông Phương thành thật trả lời.
“Hỗn lão!”
Đột nhiên một tiếng gâm dọa Chí Đông Phương suýt ném điện thoại đi!
Chuyện gì vậy?
Vừa nhắc tới Diệp Quân Lâm, Phó Thương Long liền sao vậy?
Chẳng lẽ Diệp Quân Lâm là điều cấm ky gì sao?
Phó Thương Long ở đầu dây bên kia rất tức giận.
Tối qua Diệp Quân Lâm lệnh cho ông ta phái người đi đánh người, ông ta liền phái đi.
Hôm nay mới biết đó là Chí Khiếu Thiên.
Tuy Nam Hồng Môn không hẳn là mạnh hơn nhà họ Chí nhiều, nhưng vẫn cần chào hỏi một tiếng..